Một Câu Chuyện Bắt Đầu Bằng Những Hoang Mang Đau Khổ
Ngày hôm nay, nhìn lại câu chuyện nhỏ của tôi – một cô gái ngang tàn, tự tin, luôn hướng ngoại, tràn đầy năng lượng nhưng ẩn sâu bên trong có lẽ là tâm hồn tổn thương chưa bao giờ được ủi an, vỗ về. Tôi chưa bao giờ hiểu mình thật sự đang như thế nào, chưa bao giờ tôi nhận ra mình cho tới một ngày khi biến cố ập đến. Ngày tôi nhận được đề nghị ly hôn từ chính người đồng hành cùng tôi 15 năm qua.
Vợ chồng tôi, chúng tôi như bao bạn trẻ khác, quen nhau và yêu nhau. Con đường đến với nhau chông chênh suốt 10 năm trời với bao nhiêu cản trở và khó khăn, nước mắt, sự chia xa và cả nụ cười, sau cùng cũng đến được với nhau.
Nói thẳng ra, tôi là đứa vô cùng thẳng tính với cái tôi cao ngút trời, còn bạn đời của tôi là người ít nói, hiền lành. Chúng tôi đến với nhau như một sự lệch pha nhưng lại bù đắp cho nhau những khiếm khuyết, đến với nhau bằng sự tương đồng một tuổi thơ không hạnh phúc trọn vẹn.
Sau 5 năm bên nhau, tôi vẫn luôn là tôi, vẫn luôn cho rằng mình đúng, chưa một ngày dạ vâng với chồng, vì luôn nghĩ rằng anh thương mình, anh chiều mình, nên mọi thứ anh đều đồng ý với mình. Cãi nhau rồi làm lành, chẳng bao giờ chịu lắng nghe anh, chỉ muốn thắng trong mọi chuyện. Chồng tôi anh im lặng bỏ qua, nhưng sau nhiều năm, tình cảm nhạt dần thì nó biến thành những vết thương cứ nằm đó không giải tỏa, rồi không ngờ rằng vào một buổi chiều anh đã không nhường nhịn, đã nói hẳn câu ly hôn ra trước sự ngỡ ngàng của tôi kèm theo mọi thái độ chỉ trích, lạnh nhạt.
Biến cố ập đến khủng khiếp tới nỗi tôi không làm chủ được mình. Tôi bắt đầu tìm hiểu lý do, rồi khóc lóc quỵ lụy van xin các kiểu. Khi biến cố đến, tôi lờ mờ nhận ra dường như tôi đã sai, đã đi sai đường trong cách sống của mình, đã quên rằng mình cần biết ơn, cần lắng nghe như thế nào. Những câu nói của anh như cứa vào tim, đau không chịu được, vì sự thật thường rất đau lòng. Tôi xin lỗi anh, tôi mong tha thứ, tôi làm đủ mọi cách nhưng nhận lại chỉ là sự giận dữ quyết liệt ly hôn cho bằng được, như chưa từng có tình nghĩa vợ chồng nào ở đây. Mỗi ngày trôi qua là nặng nề mệt mỏi, anh đòi gặp ba mẹ tôi, ba mẹ anh, đòi đầu tháng phải nộp đơn mặc cho con cái nhà cửa như thế nào, mặc kệ hết. Tôi đã đau khổ cùng cực vì chẳng biết nên làm như thế nào.
Lúc đó, tôi đã tình cờ xem được cô Tuệ An chia sẻ những clip về chữa lành, và đến khi xem được clip cô Tuệ Thanh chia sẻ cùng cô Tuệ An thì tôi nghĩ rằng đây chính là phao cứu sinh của đời mình để mình có thể thoát ra những khổ đau đang gặp phải.
Thật như một duyên lành, tôi đã đăng ký tư vấn 1:1 cùng Chuyên Gia, duyên may thay tôi lại được chính cô Tuệ Thanh. Tôi từng ngày nghe, học và làm theo bài tập mà mỗi ngày Coach Giao. Khi bắt đầu học và nghe các video của cô Tuệ An, bên cạnh đó dưới sự phân tích của Coach Tuệ Thanh, tôi thật sự thấy mọi chuyện rõ ràng hơn, tôi là ai, tôi đang như thế nào và cần làm gì. Tôi đang mang trong mình nỗi đau gì và bao năm tháng qua tôi đã đánh mất những gì, chính bản thân tôi.
Trong khóa học, biết bao nhiêu bài làm bản thân vỡ lẽ ra, biết bao nhiêu câu hỏi, câu nói được nêu ra làm tôi tỉnh giấc, ít ra là đã khiến tôi ngồi bật dậy trong suy sụp cùng đường. Tôi dần lấy lại sức sống sau trận ốm tưởng không ngồi dậy được đó, tôi biết ơn vô cùng.
Tôi còn phát hiện ra rằng đứa trẻ bên trong mình tổn thương như thế nào ?
Tôi tập tôi tĩnh lặng – tôi tập tôi bình tĩnh, suy nghĩ thấu đáo. Tôi tập tôi kiên nhẫn với anh, lắng nghe anh nói, tôi tập lắng nghe với chính tôi.
Rồi biến cố một lần nữa ập đến khi mà tôi biết được rằng căn nhà sắp sụp của mình lại có người đưa chân bước vào. Cái ngày định mệnh hôm ấy khi mà biết mọi chuyện đã có, đã tới. “Trà xanh” đã xuất hiện không biết từ bao giờ mà hôm nay tôi đã biết một vài chuyện không vui, không hay cho mấy với hiện tại.
Nhưng tôi đã đi được một phần chặng đường chữa lành, tôi bình tĩnh đến kỳ lạ dù đau khổ và chẳng còn mấy sức sống. May mắn thay, ngày biến cố thứ hai ập đến, cũng là ngày cô Tuệ Thanh đã gọi coaching 1:1 cho tôi. Bằng sự dịu dàng và cương nghị, cô đã lôi tôi ra khỏi đám bùn lầy đó, cho tôi lời khuyên để vực mình dậy, cho tôi sự tỉnh táo để đi đúng hướng.
Tôi không kêu gào, không mắng chửi anh, không đến cơ quan ăn vạ hay tìm thông tin bạn kia. Tôi hoàn toàn tĩnh lặng và quay về làm những việc mình muốn làm. Tôi rời nhà đi một vài ngày cho tâm trí tĩnh lặng dù đi không kế hoạch gì. Và quay về vững chãi bình tâm hơn thêm một chút nhỏ.
Tôi đã viết cho chồng mình một lá thư, nhận những lỗi lầm tôi đã có, xin lỗi anh và cảm ơn anh rất nhiều về những năm tháng qua đã đi cùng nhau. Tôi đồng ý mọi điều kiện ly hôn từ anh, miễn anh và mọi chuyện bình an.
Sau hôm đó, tôi quay về sống cuộc đời mình, chuẩn bị mọi thứ cho cuộc sống mẹ đơn thân sắp tới thật bình an với tâm thế dù như thế nào thì mình vẫn phải cố gắng vượt qua để sống tốt.
Tôi sống vui vẻ bình thường trong nhà, đi làm, lo cho con, cắm hoa, vẽ vời nghe nhạc, nghe cô Tuệ An nói. Lúc chồng về cũng vui vẻ bình thường, anh không về tôi cũng không hỏi han gì, tuyệt nhiên không càu nhàu vì trong lòng nghĩ rằng thật mệt mỏi vì bao lâu nay mình ích kỷ hay càu nhàu chồng. Tôi chủ động làm mọi việc, nếu cần việc tôi sẽ nhờ anh chứ không bắt anh phải làm. Tôi tập cho tôi yên lặng, sống nhẹ nhàng trước mọi việc. Từ đó tôi nhận ra rằng chồng mình cũng nói nhiều, cũng tổn thương đứa trẻ bên trong, cũng cần chia sẻ quá nhiều mà bao lâu nay tôi vô tình không nhìn thấy. Tôi nhận ra bao nhiêu là vấn đề.
Ngày chồng tôi nhận thư, đọc và không nói gì hết, nhưng sự thay đổi đã diễn ra từng ngày trong lòng anh cũng như trong nhà tôi. Mọi chuyện như một phép màu dù tôi chưa từng nghĩ mình đủ khả năng xoay chuyển hiện tại.
Cho đến hôm nay, khi đi đến gần hết chặng đường giai đoạn 1 lộ trình chuyên sâu, gia đình tôi đã có những khởi sắc nhất định. Chồng tôi, anh nhìn nhận được một phần thay đổi trong tôi, anh đã nói chuyện nhiều hơn với tôi, kết nối dường như gần hơn một chút.
Anh về làm việc nhà, và cũng bắt đầu quan tâm vợ con. Anh cũng tâm sự rằng anh muốn bản thân tĩnh lặng sau bao ngày stress rồi mình sẽ nói chuyện cùng nhau nhiều hơn. Gia đình tôi nay đã bắt đầu có lại tiếng cười sau những ngày tháng tưởng chừng như đổ vỡ.
Tôi thật sự thấy mình may mắn, thấm từng lời cô Tuệ An và các coach. Biến cố xảy đến để mình biết mình đã như thế nào và cần sửa cái gì. Một cái nhà có nhiều kẽ nứt thì mới có người khác bước chân vào. Tôi trước khóa học đã vô minh tới mức nào trong cuộc sống của mình.
Và tôi hiểu cái chính là mình, quan trọng nhất vẫn là bản thân mình cần đứng vững như thế nào để vượt qua, để vươn lên, để chữa lành tâm hồn mình.
Vô cùng biết ơn sự dẫn dắt của các coach và khóa học
Vô cùng biết ơn vì đã có nghịch duyên để mà thuận duyên được dẫn dắt bởi cô Tuệ Thanh. Để tôi biết được chặng đường này tôi nên và cần làm gì để sửa mình, để tĩnh lặng lại và sống hạnh phúc mỗi ngày, trân trọng với chính cuộc sống tôi đang có như thế nào.
Tôi biết trong chặng đường sắp tới, tôi phải học tập và cố gắng nhiều hơn nữa để rèn luyện bản thân thật tốt, để giữ hạnh phúc hôn nhân và bản thân tốt lên từng ngày.
Câu chuyện của tôi có lẽ chỉ nhỏ bé trong số những câu chuyện khổ đau tôi đã nghe được từ chị em mình, nhưng tôi mong nó truyền cảm hứng cho những ai đã đau khổ như tôi, soi lại bản thân mình, tìm ra lối đi đúng đắn, tìm lại chính bản thân mình để sống đúng nghĩa trọn vẹn hơn cho cuộc đời mình các bạn nhé!
Dù có kết thúc như thế nào, tôi vẫn mong muốn và sẽ sống thật hạnh phúc trong hiện tại cho chính bản thân mình.
Bình luận