Cuộc hôn nhân ngột ngạt vì ngoại tình – Tôi đã làm gì để không gục ngã?

Ngày tôi nhận được câu nói từ chồng “Gần đây anh cảm giác mình không còn tình cảm với em nữa”, tôi phát hỏa lên và cảm xúc suy nghĩ tiêu cực ập tới bởi vì gần đây tôi thấy anh rất lạ, anh hay nói chuyện, quan tâm với cô nhân viên ở xưởng của vợ chồng tôi, anh cũng chăm chút hơn vẻ bề ngoài. Thời điểm đó tôi không kiểm soát được cảm xúc trong mình và tôi làm mọi chuyện rối tung. Tôi bắt đầu kiểm soát anh bằng cách bắt anh làm theo ý mình, Tôi khó chịu trong người nên cáu gắt sang cả con. Tôi với anh dần mất kết nối. Anh bảo tôi không giúp được gì anh nhưng khiến anh cảm thất ngột ngạt – nhưng anh không biết tôi cũng đang mệt mỏi, bế tắc.

Tôi bắt đầu lo sợ, nhớ lại chuyện cũ khi anh từng cảm nắng người khác. Tôi mang cả tin nhắn 10 năm trước ra để cảnh báo anh, nhưng anh lại thờ ơ, tôi dần cảm thấy anh không còn quan tâm chú ý đến tôi nữa, tôi lại cáu bẳn hơn. Tôi cảm thấy mọi chuyện đang chống lại tôi, tôi thấy rất rối rắm và không tìm thấy lối thoát nên tôi đã quyết định mang con về quê ngoại.

Về đến nhà, tôi cứ thấy trong lòng bồn chồn không yên. Không phải vì ai nói gì, cũng chẳng có chuyện gì rõ ràng… nhưng trực giác mách bảo tôi phải kiểm tra một điều gì đó. Cái cảm giác bất an – nó cứ cồn cào như muốn nói với tôi: “Hãy nhìn đi, có điều gì đang xảy ra.”

Tôi mở điện thoại, lặng lẽ vào ứng dụng camera của xưởng mà vợ chồng tôi lắp để tiện theo dõi công việc. Và ngay lúc đó, hình ảnh ấy đập vào mắt tôi: chồng tôi – người đầu ấp tay gối bao năm, đang ôm hôn cô gái kia… Một cảnh tưởng không lời nào diễn tả nổi.

Tôi chết lặng. Không hét, không khóc, chỉ ngồi đó mà tim thì như muốn nổ tung. Tôi không dám để mẹ biết, không muốn bà lo lắng thêm. Nhưng bên trong… là một cơn sụp đổ toàn diện. Mọi thứ trong tôi – niềm tin, hy vọng, cả những gì từng cố gắng giữ gìn – như vỡ tan chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Vì không có kiến thức xử lý mọi chuyện, tôi đã làm theo cảm tính

Những ngày sau khi phát hiện chồng ngoại tình, tôi sống như người mất phương hướng. Ban ngày vẫn cố gắng làm việc, đối diện với mọi người như không có chuyện gì… Nhưng đêm đến, khi mọi thứ yên ắng, tôi lại khóc như chưa từng được khóc. Mỗi lần nhớ lại hình ảnh đó, tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Tôi không biết làm gì ngoài việc trút giận qua từng tin nhắn. Tôi chụp lại hình ảnh hai người, gửi cho anh rồi gào lên trong điện thoại: “Anh thấy chưa? Tôi biết hết rồi đấy!”. Tôi trách, tôi mắng, tôi dằn vặt. Nhưng anh im lặng. Sự im lặng ấy khiến tôi phát điên.

Có lúc không chịu nổi nữa, tôi trút hết mọi cảm xúc lên con – một đứa trẻ chẳng có lỗi gì trong câu chuyện này. Tôi cáu gắt, quát nạt vì chỉ cần một hành động nhỏ của con cũng khiến tôi nổ tung.

Và rồi, chính tôi cũng đẩy cuộc hôn nhân vào ngõ cụt. Cứ trách móc – tổn thương – rồi lại xin lỗi, lặp đi lặp lại như một vòng luẩn quẩn. Càng cố giữ, tôi càng đánh mất chính mình… và mọi thứ xung quanh cũng dần sụp đổ theo.

Thật lòng mà nói, tôi vẫn chưa buông được. Trong tim tôi vẫn có một khoảng mong manh dành cho anh, nên tôi đã chọn quay về – chỉ để được ở gần anh thêm một chút, hy vọng biết đâu sự gần gũi có thể hàn gắn lại những rạn nứt đang chực chờ vỡ thêm.

Tôi thử mọi cách mình có thể nghĩ ra, dù là những điều nhỏ bé nhất. Mua vài món đồ anh từng thích, nấu những bữa cơm tươm tất, tự nhắc mình phải mềm mỏng hơn, dịu dàng hơn. Có hôm tôi còn cố gắng chủ động bắt chuyện, cười nói, tạo ra một chút không khí dễ chịu – mong anh có thể cảm nhận được rằng tôi đang thay đổi.

Nhưng rồi… tôi chỉ giữ được vài hôm.

Nỗi đau bên trong tôi vẫn còn đó – như vết thương chưa kịp lành đã bị chạm vào. Những ký ức cũ, những tổn thương chưa được chữa lành… cứ âm ỉ kéo tôi trở lại với những phản ứng quen thuộc: nghi ngờ, cáu gắt, buồn tủi rồi lại im lặng. Tôi muốn yêu nhưng tôi vẫn đang tổn thương. Tôi muốn níu nhưng tôi cũng đang kiệt sức.

Hóa ra, khi lòng còn đầy vết xước, thì dù có cố gắng bao nhiêu… tôi vẫn dễ dàng quay lại vòng xoáy cũ – nơi chính tôi cũng chẳng nhận ra mình đang đánh mất điều gì thêm mỗi ngày.

Tôi bắt đầu tìm kiếm mọi cách để cứu vãn hôn nhân của mình – như một cái phao giữa cơn đuối nước. Tôi lên mạng, gõ từng chữ: “làm sao để hàn gắn sau ngoại tình”, “chồng ngoại tình phải làm gì”… và xem hết video này đến video khác, nhưng lòng vẫn hoang mang.

Vô tình, tôi xem được một video của cô Tuệ An chia sẻ về ngoại tình và chữa lành. Lúc đó, tôi cũng chưa tin hoàn toàn, chỉ nghĩ: “Thử nhắn tin xem sao. Biết đâu cô ấy hiểu mình thì sao?”. Và thế là tôi nhắn tin. Không ngờ, tôi được sắp xếp một buổi trò chuyện 1:1 với Coach Thiên Bình – kéo dài 2 tiếng đồng hồ.

Tôi kể hết. Không giấu giếm điều gì – từ lúc phát hiện anh thay đổi, đến cảm giác bị phản bội, đến những lần tôi níu kéo trong bất lực.

Coach Thiên Bình ngồi lắng nghe rất kỹ, rồi nhẹ nhàng nói:
“Chị đang làm rất nhiều thứ, nhưng không xuất phát từ sự vững chãi bên trong. Chị làm vì chị sợ mất anh, chị làm với một cái tâm mong cầu nên”

Câu nói đó khiến tôi lặng người. Bởi đúng là vậy thật.

Coach nói tôi đang có nội lực rất yếu – thể hiện rõ qua việc tôi mất ngủ triền miên, cáu gắt với con, trách móc anh suốt ngày… Những phản ứng đó không giúp tôi đi đâu cả, chỉ làm tôi thêm kiệt quệ.

Sau buổi trò chuyện, coach cho tôi vài keyword để bắt đầu – như: làm chủ cảm xúc, giữ bình tĩnh trước khi phản ứng, không hành động vội từ nỗi sợ. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng với tôi lúc đó, như một bài toán quá sức. Tôi chưa làm được. Mỗi lần nhìn thấy anh, trong đầu tôi lại hiện lên cảnh anh ôm hôn người kia trong xưởng. Cảm xúc sôi sục, tim như thắt lại. Làm sao để bình tĩnh nổi?

Tôi biết mình cần thay đổi. Nhưng lúc đó, tôi thực sự không biết bắt đầu từ đâu…

Một hôm, có bạn ở học viện gọi điện hỏi thăm tôi. Bạn ấy không hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng lắng nghe và động viên. Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến tôi thấy lòng mình dịu lại một chút, vì có người thật sự quan tâm.

Khi nghe tôi kể về những bế tắc trong hôn nhân, về cảm giác như đang mắc kẹt trong một ngõ cụt không có lối ra, bạn ấy mới chia sẻ với tôi về một khóa học coach 1:1. Một lộ trình rất rõ ràng – có bài học, có thực hành mỗi ngày. Và quan trọng nhất: có người đồng hành thật sự. Coach sẽ không bỏ mặc để tôi tự vật lộn, mà ở bên theo sát từng bước – để nâng đỡ, để chỉnh hướng mỗi khi mình còn yếu, còn rối, còn làm sai

Bạn ấy nói một câu mà tôi nhớ mãi:
“Chị cần một nơi để nương tựa lúc này – không phải chỉ để hàn gắn hôn nhân, mà là để tìm lại sự bình an bên trong chị.”
Và tôi biết… đó chính xác là điều mình đang cần.

Tôi muốn tham gia lắm. Tôi khao khát có được sự dẫn đường đúng đắn, để không phải vật lộn với nỗi đau này một mình nữa. Nhưng lúc đó, tài chính lại là rào cản lớn nhất.

Tôi nhắn bạn:
“Cho mình vài ngày suy nghĩ nhé… Mình sẽ cố xoay sở, vay mượn, tìm cách để đủ tiền đăng ký.”
Vì tôi hiểu rõ một điều: Nếu cứ để mọi thứ tiếp tục như cũ, tôi sẽ kiệt sức. Nhưng nếu tôi đủ can đảm để thay đổi, để đầu tư cho bản thân – thì tôi sẽ có cơ hội để bước ra khỏi vùng đau khổ này, và thật sự bắt đầu hành trình chữa lành.

Tôi muốn được sống bình an. Tôi muốn có giấc ngủ ngon mỗi tối.

Tôi cần một cuộc sống bình an, tôi cần là một người đem lại hạnh phúc cho con tôi, và hơn hết tôi cần thoát khỏi những ám ảnh ngoiạ tình. Chính vì điều đó tôi đã đăng ký tư vấn 1:1 và chọn coach Thiên Bình là người coach cho mình. Hành trình đi tìm lại chính tôi, tìm lại sự bình an cho tôi bắt đầu từ đây.

Tôi rất biết ơn coach Thiên Bình, biết ơn các bài học của cô Tuệ An. Đồng hành cùng tôi sau 3 tháng coach, tôi đã có những bước tiến hóa rất rõ rệt và nhận về những bài học khắc cốt ghi tâm.

Tôi học cách điều chỉnh hành vi, không còn phản ứng theo cảm xúc như trước nữa. Trước đây, chỉ cần một câu nói hay một biểu hiện nhỏ của chồng là tôi có thể nổi giận, chì chiết, hoặc im lặng lạnh lùng. Nhưng giờ, mỗi khi cảm xúc tiêu cực trỗi dậy, nhất là khi ký ức về chuyện chồng ngoại tình bất chợt ùa về… thay vì bùng nổ, tôi chọn bình tĩnh lại và nhắn cho Coach để xin hướng xử lý

Có hôm tôi và Coach còn gọi video, chỉ để tôi nói ra những gì mình đang nghĩ, để được ai đó lắng nghe và giúp tôi nhìn lại bản thân một cách tỉnh táo. Sau mỗi buổi như vậy, tôi lại nhận ra thêm nhiều điều. Tôi hiểu rằng, mỗi hành vi của mình đều đang tạo ra một kết quả nào đó, và nếu không thay đổi từ gốc, tôi sẽ cứ mãi luẩn quẩn trong vòng lặp cũ.

Cảm xúc của tôi trước kia rất thất thường – lên rồi lại xuống, vui đó rồi lại trống rỗng, đầy bất ổn. Nhưng bây giờ, tôi bắt đầu ổn định hơn, không còn quát con trong vô thức, không còn dùng lời lẽ tổn thương để nói với chồng. Tôi biết mình chưa hoàn hảo, nhưng tôi đang rèn luyện từng ngày, và tôi thấy mình tiến bộ thật sự.

Tôi bắt đầu quan tâm chồng nhiều hơn, không vì sợ mất mà vì thật lòng muốn bù đắp. Nhìn lại, tôi nhận ra trước kia mình quá tập trung vào con, vô tình bỏ quên người chồng cũng cần được yêu thương. Tôi mua món quà nhỏ, nấu bữa cơm tử tế, nói với anh vài lời nhẹ nhàng từ tâm. Anh không phản ứng gì cả. Không một lời đáp lại, không một cái gật đầu hay nụ cười. Nhưng tôi vẫn tiếp tục. Vì tôi hiểu, yêu thương thật sự là khi ta có thể cho đi mà không đong đếm. Và tôi đang tập lại cách yêu chồng mình – bằng sự tỉnh thức, chứ không còn là mong cầu được đáp trả như trước kia.

Điều mà tôi trân trọng nhất – đó là sau mấy tháng trời mất ngủ triền miên, thì giờ đây, tôi đã có thể ngủ một giấc sâu, bình yên. Không còn mộng mị, không còn trằn trọc nghĩ ngợi đến tận sáng. Chỉ điều đó thôi… cũng đủ để tôi biết rằng: mình đang đi đúng hướng.

Để tôi có được sự tự tin như bây giờ, coach Thiên Bình đã phải rất vất vả, vì tôi là một người vô cùng lì lợm. Nhớ lại quãng thời gian ấy, tôi thật sự thương coach – chị đã dành rất nhiều năng lượng để kéo tôi lên khỏi vùng tối của chính mình.

Chỉ một lần buông lơi việc rèn luyện, tôi lại rơi vào vòng lặp cũ.

Rồi đến khi mọi chuyện dần ổn, tôi bắt đầu lơ là. Tôi không còn chăm chỉ làm bài tập, không tập trung nhìn vào bên trong mình. Tôi thấy anh phản ứng tốt về tôi nên tôi bắt đầu ít nói chuyện với coach, ít thực hành và dần dần tôi lại tiếp tục đặt sự mong cầu, sự chú ý vào anh. Và vòng lặp cũ lại quay về – anh lại tìm đến người thứ ba và chúng tôi tiếp tục cãi nhau và anh có nói “Anh tưởng em thay đổi rồi nhưng không, em vẫn quay về chính em ngày xưa và anh cảm thấy ngột ngạt vơí cuộc hôn nhân này”

Tôi giật mình tỉnh ra tôi đã chủ quan rất nhiều, tôi mới được một chút thành quả nhỏ mà tôi lại không rèn luyện nữa, và tôi nhanh chóng nhắn lại và ngồi chia sẻ với Coach. Chính Coach Thiên Bình một lần nữa đã nhắc nhở tôi điều tôi muốn là gì? Và điều gì quan trọng nhất đối với tôi ở thời điểm đó là gì? Vâng điều tôi muốn là bình an, điều quan trọng nhất là tôi quay về và quan tâm yêu thương chính mình. Tôi chọn đích đến là hàn gắn và mọi lựa chọn đều có đánh đổi. Đánh đổi ở đây là tôi phải rèn luyện nội lực mạnh mẽ hơn, phải kỷ luật với chính mình.

Sau buổi trò chuyện đấy tôi, tôi tập trung rèn luyện một cách nghiêm túc. Và dần dần các mối quan hệ của tôi dần ổn định lại, tôi và chồng cũng bắt đầu trò chuyện nhiều hơn. Tôi quan tâm và yêu thương anh cùng con, nhưng không còn mong cầu điều gì đáp lại. Nội lực trong tôi lớn dần lên, giúp tôi dù mệt sau một ngày làm việc vẫn có thể vui vẻ làm việc nhà, chăm con, học bài và viết nhật ký cảm xúc. Phần thưởng cuối ngày là một giấc ngủ thật ngon.

Quyết định sáng suốt nhất đời tôi là đã tìm được đúng người đồng hành, người đã nâng tôi dậy khỏi những vũng lầy khổ đau.

Dù đã có nhiều chuyển biến tích cực, coach Thiên Bình vẫn luôn đồng hành và nhắc nhở tôi về bài học liên quan đến “cái tôi”. Những chia sẻ và bài viết của chị khiến tôi thấm thía và chiêm nghiệm rất nhiều. Biết ơn chị – người luôn thấu hiểu và kiên trì cùng tôi cho đến tận bây giờ.

Bây giờ tôi thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại và không quên nhắc nhở mình không được dừng lại, phải tiến lên sống trọn vẹn trong hôm nay nhưng nỗ lực cố gắng hơn qua đã hoàn thành mục tiêu vững bước trên con đường tương lai.

Hi vọng bạn cũng sẽ sớm có được những cảm nhận như tôi để thấy rằng hành trình sống rất là tuyệt vời, điều chúng ta cần làm là hoàn thành những bài học của cuộc đời và trân trọng từng giây phút sống trong hiện tại. Khi chúng ta thấy rằng chúng ta đang đánh mất tất cả hay dễ hiểu hơn là ta không còn gì để mất thì chính lúc đó vượt qua thời khắc đó ta sẽ thấy trân trọng tất cả những gì mà chúng ta đang có. Tôi đang đi trên con đường hạnh phúc của riêng mình rồi, mong bạn hãy nỗ lực hãy mạnh mẽ, hãy cố gắng để tìm ra hướng đi trên con đường hạnh phúc của riêng bạn nhé. Đừng quên cuối con đường đó. Có tôi, có bạn và có tất cả những phép nhiệm màu của cuộc sống này. Việc của chúng ta là bước đi bước đầu tiên thôi nào. Let's go .

Nếu bạn đang cảm thấy lạc lối, tổn thương hay mệt mỏi trên hành trình của chính mình, hãy nhớ rằng: bạn không cần phải một mình vượt qua tất cả. Hạnh phúc không bắt đầu từ sự hoàn hảo, mà bắt đầu từ việc bạn chọn đúng người để đồng hành. Hãy cho phép ai đó được lắng nghe bạn, nâng đỡ bạn, và đi cùng bạn qua những ngày chênh vênh nhất.

Và nếu bạn đang cần một điểm tựa, một ánh sáng nhỏ để soi đường, hay đơn giản chỉ là một bàn tay để nắm lấy khi lòng chông chênh… thì bạn có thể tìm một Chuyên Gia của đội ngũ cô Tuệ An, đó là những người đủ trí tuệ và sự bình an để nâng đỡ, cùng bạn bước đi  trên con đường hạnh phúc. Bạn có thể tham gia cách đăng ký mà tôi để link ở phía dưới nhé.

 

Bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *



Bài viết liên quan