Trước khi gặp chuyên gia, em cứ nghĩ trách móc là cách để anh ấy thấu hiểu. Sau này mới biết – chỉ có hiểu mình mới là gốc rễ cho mọi chữa lành.”
Em từng tin rằng, chỉ cần mình nói đủ nhiều – anh sẽ hiểu. Chỉ cần mình khóc đủ nhiều – anh sẽ thay đổi. Em từng nói trong giận dữ, trong tuyệt vọng, trong đau lòng… Rằng em mệt, em tổn thương, em đang dần chết lặng trong chính cuộc hôn nhân của mình. Nhưng anh không nghe. Hoặc có nghe, nhưng không hiểu.
Và trách móc anh. Trách sao anh không giống ngày xưa. Trách sao anh không còn nhẹ nhàng, không còn quan tâm, không còn muốn chạm vào em như thuở ban đầu. Trách sao em hy sinh quá nhiều, cố gắng quá nhiều – mà chẳng được gì ngoài sự thờ ơ.
Cho đến một ngày, chính em cũng thấy mệt với những lời trách móc đó. Mỗi lần nói ra, em thấy mình như yếu đuối hơn, nhỏ bé hơn… và xa anh thêm một đoạn. Nỗi đau không vơi đi, chỉ là nó không còn bật ra bằng nước mắt. Nó âm thầm gặm nhấm em mỗi đêm, trong những khoảng lặng kéo dài đến ngột ngạt.
Em bắt đầu sống trong im lặng. Không phải vì đã hết giận, mà vì không biết phải nói gì thêm nữa. Em tự nhốt mình trong những câu hỏi không lời đáp: “Mình sai ở đâu?”. Không biết bao nhiêu lần, bao nhiêu đêm em thức trắng tự trách, chất vấn chính mình
Sau một thời gian dài tổn thương, em đã không còn nhận ra bản thân mình
Em không còn nhận ra chính mình. Một người phụ nữ từng vui vẻ, từng đầy năng lượng, từng biết yêu thương… Giờ đây chỉ còn lại sự mệt mỏi, cáu gắt, tự ti và tủi thân. Sáng vẫn lo cơm nước, con cái, công việc như bao người… Nhưng bên trong thì rỗng toác – như một cái vỏ không còn cảm xúc.
Có những hôm em tự hỏi: “Nếu mình biến mất, liệu có ai nhận ra không?” Không phải là em muốn làm điều dại dột. Chỉ là cảm giác vô hình trong chính cuộc đời mình, nó đáng sợ hơn cả cô đơn.
Cho đến một buổi tối, khi nhìn thấy ánh mắt con – ánh mắt ngơ ngác khi em gắt gỏng vô cớ vì quá stress… Em thấy đau. Không phải vì chồng. Mà vì chính mình. Vì em đang để bản thân trượt dài trong tổn thương, và dần làm tổn thương cả người em yêu nhất – chính là con.
Hôm đó, em gõ tìm dòng chữ: “Làm sao để thôi không còn tổn thương vì chồng ngoại tình?” Vô tình, em đọc thấy những dòng chia sẻ từ chuyên gia Tuệ An. Không hoa mỹ. Không đao to búa lớn. Chỉ là những câu viết rất thật – nhưng chạm đúng vào góc khuất của em. Và em có để lại số để được liên hệ tư vấn. Khi được bạn Tư vấn viên gọi, em mừng lắm, bạn lắng nghe em và khi gần kết thúc cuộc trò chuyện bạn có chia sẻ với em: “Đã đến lúc chị thôi làm tổn thương mình rồi, vì chị làm thì chỉ thêm đau khổ thôi, còn người đàn ông của chị vẫn đang hạnh phúc với cô gái kia kìa.” Và sau câu nói đó, em được bạn hướng tới một lộ trình đồng hành 1:1 để đi tìm lại bản thân và em đã quyết định tham gia lộ trình đó. Bởi vì em hiểu. Nếu mình không thay đổi từ bên trong – thì kể cả người bên cạnh có là ai, em vẫn sẽ mãi tổn thương.
Hạnh phúc không phải là giữ được một người, mà là giữ được mình
Trong những buổi tư vấn đầu tiên, em không còn tìm cách đổ lỗi hay mong ai đó sửa sai cho mình. Em học cách nhìn sâu vào chính mình – vào những vết xước cũ, vào những tổn thương em từng giấu nhẹm, vào những giới hạn mà chính em đã thỏa hiệp để được “yêu”.
Em bắt đầu nhận ra: Bao lâu nay em chỉ sống như một cái bóng trong chính cuộc hôn nhân của mình. Chờ đợi sự công nhận, níu kéo một chút quan tâm, và gọi đó là “cố gắng vì gia đình”. Nhưng gia đình không được xây trên sự hi sinh lặng lẽ của một phía. Hôn nhân không thể cứu bằng nước mắt và sự nhẫn nhịn. Lộ trình tư vấn 1:1 không dạy em cách khiến người đàn ông thay đổi. Mà dạy em cách đứng dậy từ trong đau đớn – vững vàng, tỉnh táo và không còn nô lệ cảm xúc.
Em không còn nhắn tin dài dằng dặc khi anh lạnh nhạt. Không còn chờ anh về chỉ để hỏi một câu “anh còn yêu em không?”. Thay vào đó, em dành thời gian đó để đọc sách, viết nhật ký, đi dạo cùng con, chăm sóc bản thân như một người bạn tri kỷ.
Em bắt đầu nói ít hơn – nhưng nói đúng. Không còn nói để được thương hại. Mà nói để người khác biết đâu là ranh giới, đâu là điều em không còn chấp nhận.
Và rồi, em nhận ra: Hạnh phúc không phải là giữ được một người, mà là giữ được mình – dù ở trong bất kỳ mối quan hệ nào. Người phụ nữ trước kia từng sống trong nước mắt, hoang mang và trách móc, giờ đây đã trở thành một người phụ nữ biết rõ mình cần gì và xứng đáng với điều gì. Nếu anh ấy quay về bằng sự tỉnh thức thì rất tốt. Còn nếu không thì em vẫn đủ mạnh mẽ để bước tiếp.
Không phải em vô cảm. Chỉ là em đã không còn sợ mất một người… khi em đã tìm lại được chính mình.
👉 Nếu bạn cũng đang ở trong những ngày mệt mỏi, lòng rối như tơ, và tự hỏi đi hỏi lại “Mình phải làm sao?”, thì bạn không cần phải đi tiếp một mình.
Có một hành trình dành cho bạn – nơi bạn không cần phải tỏ ra mạnh mẽ ngay lập tức, chỉ cần dám thành thật với chính mình.
Trong hành trình ấy, bạn sẽ có người lắng nghe, thấu hiểu và đồng hành cùng bạn trên con đường tìm lại giá trị, chữa lành tổn thương và dựng lại hạnh phúc từ bên trong.
📌 Hãy bắt đầu bước đầu tiên cho chính mình bằng việc tham gia lộ trình coaching 1:1 cùng chuyên gia Tuệ An tại đây để không còn sống trong trách móc, đau khổ, mà được đứng dậy, vững vàng và bình an hơn mỗi ngày
Bình luận
Làm sao để mình thôi không còn tôbr thương khi chồng ngoại tình, làm sao để bản thân được bình sn
Bài viết rất hay. Tuyệt vời. Cám ơn Tuệ An rất nhiều