Tôi từng linh cảm có điều gì đó không ổn trong cuộc sống hôn nhân của mình kể từ khi anh bắt đầu trở nên lạnh nhạt, thường xuyên viện cớ công việc để về muộn, điện thoại lúc nào cũng úp màn hình hoặc mang vào nhà vệ sinh mỗi lần có tin nhắn đến.
Tôi hỏi – anh nói tôi đa nghi. Tôi khóc – anh bảo tôi kiểm soát. Và tôi, như bao người vợ khác, lựa chọn tin tưởng… vì nghĩ: “Chẳng có người đàn ông nào từng nắm tay mình qua giông bão lại nhẫn tâm như vậy…”
Cho đến một ngày, một người bạn thân gọi cho tôi, giọng đầy ngập ngừng:
“Tớ xin lỗi, nhưng không thể im lặng nữa… Tớ thấy chồng cậu đi cùng một cô gái lạ ở trung tâm thương mại hôm qua. Họ rất thân mật. Không giống đồng nghiệp chút nào đâu.”
Tôi chết lặng.Tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Không muốn tin. Không dám tin. Nhưng cũng không thể gạt đi linh cảm ấy được nữa.
Tôi thuê một người theo dõi. Và rồi, chỉ sau hai ngày, sự thật tàn nhẫn được xác nhận bằng những bức ảnh rõ rành rành: Anh nắm tay cô ta bước vào khách sạn. Cười. Rất tự nhiên. Rất hạnh phúc.
Tôi sụp đổ hoàn toàn. Niềm tin. Tình yêu. Cả cái gọi là “gia đình”. Chỉ trong tích tắc… hóa ra anh vẫn sống hạnh phúc, chỉ là không phải bên tôi.
Tôi không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa. Cầm trong tay những bức ảnh, bằng chứng rõ rành rành anh bước vào khách sạn với người phụ nữ khác, tôi như phát điên.
Tôi lao về nhà, đợi anh bước qua cánh cửa. Không kịp suy nghĩ gì nhiều, tôi ném xấp ảnh lên bàn, gào lên như thể mọi uất nghẹn bấy lâu bùng nổ:
“Đây là cái mà anh gọi là công việc à? Đây là cái anh dành thời gian cho mỗi tối về muộn?”
Anh sững người. Rồi như bản năng, anh chối. Bảo rằng đó là hiểu lầm. Là bạn bè. Là chuyện không như tôi nghĩ.
Càng nghe, tôi càng cảm thấy bị xúc phạm. Tôi lao tới tát anh. Gào khóc như thể mất hết lý trí. Tôi đập phá đồ đạc, la hét trước mặt các con. Chúng hoảng loạn, sợ hãi, khóc thét trong góc phòng nhưng tôi lúc ấy đâu còn đủ tỉnh táo để mà quan tâm.
Tôi kể lể về những hy sinh suốt bao năm qua. Tôi lôi hết mọi kỷ niệm cũ ra để khơi gợi lương tâm của anh – nhưng đổi lại vẫn là ánh mắt lạnh lùng và im lặng đến tàn nhẫn.
Tôi kiểm tra điện thoại anh mỗi đêm, lục tung từng tin nhắn, ám ảnh với từng cuộc gọi đến. Mỗi lần thấy anh cầm điện thoại cười, tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi nghi ngờ, suy diễn, chất vấn – rồi lại dằn vặt, tự hành hạ chính mình.
Có những đêm tôi không ngủ. Cứ nằm đó, khóc không thành tiếng. Không biết phải tiếp tục thế nào. Cũng không đủ dũng khí để buông tay. Tôi đã từng nghĩ đến cái chết như một cách giải thoát duy nhất cho nỗi đau đang gặm nhấm từng ngày trong lòng mình.
Tôi đã kiệt sức…
Mỗi sáng thức dậy, tôi phải gồng mình như một cái xác không hồn để sống tiếp. Tôi không còn nhận ra mình là ai nữa. Là người vợ? Người mẹ? Hay chỉ là một cái bóng đang loay hoay níu giữ một gia đình sắp vỡ nát?
Trong một đêm gần như không ngủ, tôi vô thức lướt điện thoại. Những dòng chữ hiện lên trên một bài viết của cô Tuệ An – như thể được viết ra dành riêng cho tôi:
“Chồng ngoại tình – bạn không cần phải hy sinh bản thân để níu giữ. Điều bạn cần là nhìn lại chính mình, chữa lành mình – trước khi mong ai đó thay đổi.”
Tôi đọc, rồi bật khóc. Khóc như chưa từng được khóc.
Bởi lần đầu tiên, có ai đó nói đúng nỗi lòng mình đến thế. Không phán xét, không hô hào ly hôn hay tha thứ. Chỉ là một lời nhắc: hãy trở về với chính mình.
Tôi để lại một tin nhắn ngắn:
“Chồng tôi đang ngoại tình. Và tôi không biết phải làm gì nữa…”
Chỉ sau vài giờ, một bạn trợ lý gọi lại cho tôi và kết nối với Coach Mẫn Giao. Tôi không biết điều gì khiến tôi quyết định đăng ký lộ trình ngay sau cuộc nói chuyện đó. Có thể là vì… tôi đã quá đau. Cũng có thể là vì… tôi thấy trong giọng nói của chị – có sự bình tĩnh, chắc chắn và hiểu thấu mà tôi đã không còn tìm thấy ở bất kỳ ai xung quanh.
Hành trình thay đổi bản thân bắt đầu….không phải để giữ chồng. Mà để giữ lại chính mình.
Những buổi đầu tiên làm việc cùng Coach Mẫn Giao, tôi gần như không nói được gì. Cổ họng nghẹn ứ. Nước mắt cứ rơi. Có quá nhiều điều chất chứa, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu – vì nỗi đau trong tôi đã chất chồng đến mức tê liệt.
Chị không vội. Không ép tôi phải kể. Không bắt tôi phải mạnh mẽ. Chị chỉ nhẹ nhàng lắng nghe, để tôi được nói ra lần đầu tiên những điều tôi đã giấu kín suốt nhiều năm – không chỉ là nỗi đau ngoại tình, mà là cả một đời sống trong sự cô đơn, hy sinh và cam chịu.
Tôi tưởng mình đã hiểu bản thân – cho đến khi nhận ra, mình chỉ đang sống bằng vết thương.
Tôi từng nghĩ: “Tôi chỉ cần yêu hết lòng, hy sinh đủ nhiều thì sẽ được yêu lại.”
Tôi từng nghĩ: “Chồng là tất cả, là lẽ sống, là chốn nương tựa duy nhất.”
Nhưng khi bắt đầu được đồng hành và khai mở, tôi mới hiểu: hóa ra mình đang sống từ những nỗi thiếu thốn chưa từng được chữa lành. Một đứa trẻ từng không được ôm ấp, từng bị quản thúc khắt khe, từng phải luôn ngoan ngoãn, gồng mình để được công nhận – đã lớn lên thành một người phụ nữ luôn đi tìm tình yêu vô điều kiện từ bên ngoài, mà không biết tự yêu thương lấy chính mình.
Tôi sống trong hôn nhân cũng như cách tôi từng sống với cha mẹ – vâng lời, chịu đựng, sợ làm phật lòng người khác, sợ bị bỏ lại. Mỗi hành động của chồng như một nhát dao vào vùng tổn thương chưa từng lành trong tôi. Và rồi, tôi trở nên gắt gỏng, suy diễn, kiểm soát, tổn thương… đến mức quên mất: chính tôi cũng đang tự làm khổ mình.
Coach Mẫn Giao không “chỉ bài” cho tôi. Chị giúp tôi nhìn lại gốc rễ.
Chị không nói: “Em phải làm thế này, phải thay đổi thế kia.”
Thay vào đó, chị cùng tôi đi vào bên trong. Đặt câu hỏi. Gợi mở. Lắng nghe.
Dần dần, tôi bắt đầu nhận ra:
- Vì sao mình lại lụy vào người ấy đến thế.
- Vì sao mình luôn cảm thấy bất an, thiếu giá trị.
- Vì sao mình sống cả đời chỉ để mong một lời công nhận từ chồng, từ mẹ, từ xã hội.
Và rồi, chị nói một câu khiến tôi lặng người:
“Nếu chính mình còn không công nhận mình – thì ai có thể làm điều đó thay mình?”
Tôi đã bật khóc sau câu nói ấy. Vì tôi chưa từng công nhận chính mình. Tôi chỉ đi mượn giá trị từ ánh mắt của người khác, từ lời khen, từ sự hài lòng của người thân. Nhưng chưa một lần tôi ngồi xuống, nhìn vào bản thân bằng sự trân trọng.
Tôi bắt đầu học cách yêu chính mình – như cách mình từng khát khao người khác yêu thương.
Tôi học cách chăm sóc sức khỏe, nấu ăn cho mình bằng tình yêu, thay vì ăn qua loa vì chán sống. Tôi bắt đầu tập thể dục nhẹ nhàng, ngủ sớm, viết lại cảm xúc của mình. Không còn cố kiểm soát chồng, không còn lục điện thoại mỗi đêm, không còn chất vấn đầy nước mắt mỗi lần anh ấy lạnh lùng.
Tôi quay về với cuộc sống thật. Với con. Với bạn bè. Với thiên nhiên. Với chính tôi.
Tôi học cách biết ơn những gì mình đang có: Một sức khỏe đủ tốt, những đứa con ngoan, một công việc ổn định.
Và quan trọng nhất: tôi vẫn còn chính mình.
Có những lúc tôi nản. Có lúc muốn bỏ cuộc. Nhưng chưa bao giờ tôi bị bỏ rơi.
Có những ngày tôi không làm bài tập. Có những tuần tôi chìm trong cảm xúc tiêu cực và thấy mình đang trôi ngược lại. Nhưng mỗi ngày, Coach Mẫn Giao vẫn nhắn tin đều đặn, vẫn gửi những bài học, những đoạn viết chữa lành. Không hối thúc. Không thất vọng. Chỉ hiện diện – như một điểm tựa lặng thầm.
Tôi chưa thể nói rằng mình đã vượt qua hoàn toàn. Nhưng tôi có thể nói chắc chắn một điều:
Tôi không còn là người phụ nữ cũ – gào khóc níu kéo, dằn vặt trong tổn thương, và đánh mất chính mình trong một cuộc hôn nhân lạnh lẽo.
Tôi đang là một phiên bản vững vàng hơn, sâu sắc hơn, hiểu mình hơn.
Tôi không cần ai phải đến cứu. Bởi tôi đã bắt đầu biết tự cứu lấy mình.
Gửi đến những người phụ nữ đang rơi vào khủng hoảng giống tôi ngày trước…
Tôi hiểu bạn.
Tôi biết cái cảm giác đau đớn khi niềm tin vỡ vụn, khi bạn bị phản bội bởi chính người từng thề sẽ che chở. Tôi biết cảm giác bất lực khi bạn không thể buông mà cũng chẳng thể giữ. Và tôi hiểu, rất rõ… cái cảm giác cô đơn giữa chính cuộc hôn nhân của mình.
Nhưng bạn ơi, làm ơn…
Đừng chỉ ở lại để chịu đựng. Cũng đừng vội rời đi trong đau đớn.
Hãy tạm dừng – để quay về với chính mình.
Vì bạn không chỉ là một người vợ. Bạn là một người phụ nữ có giá trị, có cảm xúc, có quyền được sống một cuộc đời đủ đầy cả trong tâm hồn lẫn trái tim.
Và nếu bạn đang bế tắc… hãy cho mình một cơ hội để được đồng hành, như tôi đã từng làm. Một quyết định nhỏ, nhưng có thể là bước ngoặt lớn cho chính bạn.
Bình luận