Bạn định để nỗi đau ngoại tình chi phối đời mình đến bao giờ ?

“Chị định để nỗi đau ngoại tình chi phối đời mình đến bao giờ? Để nó cướp đi giấc ngủ, hủy hoại sức khỏe, làm tê liệt cảm xúc, cuốn theo cả tương lai của chị và con cái đến khi nào?”- Câu hỏi ấy vẫn còn vang vọng trong tôi đến tận bây giờ – như một hồi chuông khiến tôi phải dừng lại và suy nghĩ về chính mình.

Sẽ chẳng có gì nếu ngày 04/03/2024 tôi không phải đối diện với tin dữ nhất trong cuộc hôn nhân. Biến cố ấy ập đến bất ngờ, người chồng mà tôi từng hết mực yêu thương, người mà tôi tin tưởng chỉ sau bố mẹ, đã phản bội, bất trung tín với tôi

Tôi đau đớn đến nghẹt thở. Hụt hẫng, trống rỗng, trái tim như bị bóp nghẹt, tay chân run rẩy. Tôi chỉ còn biết gào khóc trong tuyệt vọng. Cuộc sống bỗng chốc mông lung, vô định. Tôi không biết bấu víu vào đâu, không biết ai có thể đưa tôi ra khỏi nghịch cảnh này.

Gia đình tôi vốn kín tiếng, vì vậy tôi chọn cách im lặng. Tôi gói ghém nỗi đau, tự băng bó vết thương và giấu kín tất cả. Một mình chịu đựng, một mình vật lộn.

Nhưng càng giấu, tôi càng kiệt quệ. Tôi mất ngủ triền miên, nước mắt rơi không dứt, hàng nghìn câu hỏi “Tại sao?” liên tục dồn dập trong đầu. Tôi đi tìm nguyên nhân, cố lý giải cho sự phản bội ấy, nhưng càng tìm tôi càng đau, càng mất phương hướng. Công việc đảo lộn, sức khỏe suy sụp, tâm trí hoảng loạn, và con cái cũng chịu hệ lụy từ sự suy sụp ấy.

Rồi tôi tìm đến tư vấn viên. Tôi kể hết tất cả, những gì tôi đã phải gánh chịu. Bạn ấy lắng nghe, chia sẻ, và rồi hỏi tôi một câu mà đến tận bây giờ vẫn in hằn trong tim:

“Chị định để nỗi đau ngoại tình chi phối đời mình đến bao giờ? Để nó cướp đi giấc ngủ, hủy hoại sức khỏe, làm tê liệt cảm xúc, cuốn theo cả tương lai của chị và con cái đến khi nào?”

Câu hỏi ấy như một nhát cắt thẳng vào nỗi đau, nhưng cũng chính là lời thức tỉnh. Tôi chợt nhận ra: nếu cứ để nỗi đau dẫn dắt, tôi không chỉ đánh mất chính mình, mà còn đánh mất cả gia đình, cả những gì quý giá nhất của đời mình. Tôi cần một điểm tựa. Tôi cần một người đồng hành để không còn đơn độc.

Chính giây phút ấy, tôi quyết tâm tham gia lộ trình coaching 1:1 và tôi được đội ngũ sắp xếp đồng hành cùng coach Thu Ba. Hành trình này như một bước ngoặt để tôi học cách đối diện, chữa lành, và dần thoát khỏi sự chi phối của nỗi đau ngoại tình, tìm lại bình an cho bản thân, cũng như một hy vọng mới cho hôn nhân.

Hành trình 90 ngày xử lý ngoại tình của tôi đã bắt đầu….

Tôi vẫn nhớ rất rõ cảm giác hồi hộp trong buổi gặp mặt đầu tiên. Một người xa lạ, khoảng cách địa lý xa xôi, vậy mà tôi có thể mở lòng, trải hết những điều đau đớn nhất trong hôn nhân. Và thật kỳ lạ, chị đủ kiên nhẫn để lắng nghe tôi nói, dù đôi khi rối rắm, luyên thuyên trong cảm xúc dồn nén.

Ngay trong buổi coaching đầu tiên, tôi đã tìm ra câu trả lời cho chính mình: nguyên nhân gốc rễ của vấn đề và cách xử lý ngay lúc ấy. Điều mà suốt bao ngày tự xoay sở, tôi không thể nào tìm thấy.

Tôi nhớ có một buổi tối, giữa cuộc cãi vã nảy lửa, chồng tôi ra sức bênh vực người phụ nữ kia và quay sang đổ lỗi cho tôi – cho rằng chính tôi là lý do khiến anh ngoại tình. Lúc ấy tôi như bùng nổ, ức nghẹn, không tin nổi một người sai lại có thể trắng trợn đổ lỗi lên đầu mình. Tôi run rẩy, chân tay bủn rủn, lặng lẽ chạy vào phòng, và trong cơn hoảng loạn, tôi nhắn tin cầu cứu chị Thu Ba.

Ngay lập tức, chị gọi cho tôi qua Zalo. Chị không phán xét, không trách móc, chỉ lắng nghe tôi khóc nấc và kể lại tất cả. Chị phân tích cho tôi hiểu điều gì đang diễn ra, tôi nên ứng xử thế nào, và suốt quá trình đó, chị như một điểm tựa quan sát tôi, giữ cho tôi không trượt đi quá xa. Dần dần, tôi lấy lại sự bình tĩnh, cân bằng lại phần nào, và đêm đó, tôi đã có thể ngủ yên giấc. Nếu không có chị, có lẽ tôi đã để sự việc đi quá giới hạn, để cảm xúc lấn át lý trí và tự mình phá nát những gì còn sót lại.

Chính khoảnh khắc ấy, tôi thầm biết ơn lộ trình này. Những lúc nguy cấp nhất, chuyên gia luôn có mặt, đồng hành, nâng tôi dậy, giúp tôi không trượt dài trong tuyệt vọng. Có những vấn đề tôi chưa từng có kinh nghiệm xử lý, nhưng nhờ có chị, tôi không còn đơn độc, không còn loay hoay trong bóng tối.

Không chỉ thế, chị còn hướng dẫn tôi viết một lá thư – điều tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại thay đổi nhiều điều. Chị dạy tôi cách thể hiện tình yêu và mong muốn của mình – thứ mà trước đó tôi chưa từng biết cách nói ra. Và chính những dòng chữ chân thành đó đã khiến chồng tôi chậm lại, suy nghĩ nhiều hơn, ít nhất là về gia đình này.

Trong suốt hành trình, mỗi sáng – tối, khi những suy nghĩ tiêu cực ập đến, tôi đều có chị bên cạnh. Chị động viên, nhắc tôi quay về quan sát Tâm, làm chủ cảm xúc. Những hình ảnh, video truyền cảm hứng chị gửi cho tôi không chỉ giúp tôi vững tâm hơn, mà còn gieo vào tôi một niềm tin: chỉ cần tôi không buông xuôi, sẽ luôn có người đồng hành, dẫn lối để tôi tìm lại bình an.

Đã có lúc tôi muốn dừng lại vì chưa thấy kết quả

Đã có lúc tôi muốn dừng lại. Đã có lúc tôi thấy chán nản vì chưa thấy kết quả. Đã có lúc tôi hoài nghi tất cả, muốn buông bỏ để mặc cho bản năng dẫn dắt. Nhưng không, chị không để tôi buông xuôi. Chị vực tôi lên, có lúc lời nói của chị như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào để tôi tỉnh ngộ. Nhưng cũng có lúc chị lùi lại, thả cho tôi khoảng không gian để tự nắm lấy. Chính những lúc đó tôi nhận được những bài học đắt giá: về yêu thương trong tỉnh thức, vượt qua nỗi sợ hãi, làm chủ bản thân, biết lắng nghe và quan sát Tâm, tri ân quá khứ, biết ơn hiện tại và kiến tạo tương lai.

Hành trình 90 ngày không chỉ là 90 ngày. Nó là cả một chặng đường để tôi có đủ dũng khí, Tâm – Thân – Trí tuệ, bước đi trên con đường hạnh phúc tự thân. Tôi biết rằng bây giờ và cả tương lai về sau, điều quan trọng nhất là sửa mình, hoàn thiện mình, chấp nhận thực tại, chấp nhận cả những điều bất như ý, xoay chuyển góc nhìn, ngừng đóng vai nạn nhân, ngừng mong cầu người khác thay đổi, mà học cách yêu thương mình trong tỉnh thức.

Hôn nhân của tôi vẫn đang trong quá trình hàn gắn. Anh ấy đã có những chuyển biến: biết quan tâm, trách nhiệm hơn với con, đôi khi còn gọi tôi là “vợ yêu của bố”. Nghe những lời đó, tôi hạnh phúc trào nước mắt. Tôi hiểu rằng, anh vẫn còn khó khăn và chưa dứt khoát hoàn toàn với người kia, nhưng tôi đã không còn đặt trọng tâm vào họ. Việc của tôi là tập trung sửa mình, biết ơn, học tập, phát triển bản thân, chăm sóc tốt cho con gái và lắng nghe, thấu hiểu chồng hơn.

Tôi nhận ra hạnh phúc không phải là có tất cả, mà là bằng lòng với những gì đang có. Bình an tại tâm. Yêu thương vô điều kiện. Dù ngoài kia phong ba bão tố thế nào, hoa vẫn sẽ nở, mặt trời vẫn sẽ lên.

Được ăn cơm mẹ nấu, được ôm con gái, được sống là chính mình – ấy là hạnh phúc. Bình tâm, bình tĩnh để rồi an yên, an lành.

Nỗi đau của mỗi người là khác nhau. Thay vì ngậm nhấm nỗi đau, tôi chọn ngẩng cao đầu để thấy bầu trời rộng lớn. Thay vì đổ lỗi cho người khác, tôi chọn làm cho mình vui. Khổ quá thì đừng để khổ thêm nữa.

Tôi muốn gửi tới những người phụ nữ như tôi: Hãy là chiến binh dũng cảm! Nâng tầm giá trị bản thân, yêu trong tỉnh thức, rèn luyện nội tâm, để một ngày nào đó có thể đặt tay lên trái tim và mỉm cười: “Biết ơn cuộc đời này.”

Biết ơn chị Thu Ba.
Biết ơn Happy Academy.
Biết ơn Trợ lý Tuệ An và em Thảo Phương.
Biết ơn tất cả mọi người đã cùng tôi đi qua giông bão

Bài viết bạn có thể quan tâm:

Bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *



Bài viết liên quan