Cảm ơn cô Tuệ An đã dành thời gian đọc những lời tâm sự của mình, mong nhận được lời khuyên của chị cho cuộc hôn nhân 9 năm có lẻ này.
9 năm trước mình đưa anh về ra mắt gia đình, sau lần gặp mặt đấy bố mẹ ra sức phản đối, còn dọa: “Mày mà lấy nó thì nhà này không còn đứa con gái như mày”. Bố mẹ nói rằng anh giỏi giang có tài thật nhưng tính cách gia trưởng độc đoán không chịu nhún nhường luôn cho mình là đúng lấy nó chỉ có khổ thôi.
Con gái yêu bằng tai mà, lại ở cái tuổi 24 mộng mơ những lời mật ngọt, cử chỉ yêu thương anh rót vào làm mình say đắm. Bất chấp cả việc từ mặt gia đình, mình vẫn kiên quyết lấy anh.
Nhưng bước vào hôn nhân bản tính mới lộ rõ. Mình làm văn phòng nên giờ giấc không được tự do bằng anh kinh doanh riêng. Anh dù về sớm hay muộn cũng không bao giờ xắn tay vào bếp hay lau hộ cái nhà mà nằm vắt chân xem ti vi điện thoại chờ mình về nấu. Cơm canh mình nấu không quá ngon nhưng cũng gọi là tạm ổn thế nhưng anh luôn bới móc tìm cách chê bai đủ điều. Có mấy lần mình góp ý nhẹ nhàng việc phụ giúp cơm nước, nhà cửa nhưng anh gạt phăng. Anh nói: Đàn ông sức dài vai rộng lo việc lớn còn đây là việc của đàn bà.
Tính gia trưởng anh càng lộ rõ sau khi em sinh con đầu lòng. Mới sinh con đầu lòng sức khỏe yếu, bố mẹ chồng ở quê chăm con cho các cô chú đi làm không thể lên đỡ đần, bố mẹ ruột từ lúc mình cưới từ mặt không thèm nói chuyện dù em nhiều lần chủ động, chỉ có anh để đỡ đần. Nhưng không, anh luôn cho rằng việc nhà cửa là vợ lo kể cả chửa đẻ vẫn thế.
Có hôm con ốm quấy khóc cả đêm, anh hằm hằm tức giận chửi mình không biết làm mẹ, có chăm con cũng không nên hồn rồi cầm gối ra phòng khách ngủ. Đi làm về chưa thấy cơm nước là chửi bới vô tích sự, trong khi đó chưa bao giờ hỏi han vợ có mệt không, con quấy không, cần gì không hay để anh phụ giúp. Mình chẳng khác nào ô sin cho chồng thậm chí còn không bằng ô sin vì ô sin còn có lương, không phải đẻ.
Từ khi cưới về đến giờ con được 8 tuổi hầu như mọi chi tiêu đều một tay mình lo hết, mỗi tháng anh chỉ đưa 5 triệu. 5 triệu thì làm sao mà đủ tiền ăn uống, điện nước, sắm sửa, tiền đi học cho con thế mà mỗi lần em ngỏ ý muốn giữ tiền anh đều gạt phăng. Anh nói đàn ông là phải giữ tiền trong người, tính toán việc lớn đưa cho đàn bà chỉ nước tiêu xài mua sắm vớ vẩn hết.
Trước giờ anh chưa từng xem mình là vợ, không hề tin tưởng tôn trọng và luôn cho mọi việc vợ làm là sai. Anh chưa từng hỏi han khi con vợ ốm, con ốm cũng chưa từng hỏi tình hình học tập của con, học trường nào lớp mấy, anh chỉ biết cho mỗi mình anh. Anh sẵn sàng bỏ tiền mua điện thoại iphone 13 đời mới nhưng mua cho con cái áo cái quần cũng lưỡng lự tính toán, so đo đủ đường.
Suốt 9 năm sống như cái bóng vô hình, mặc cho anh xả bực tức, quát mắng thậm tệ, vô tâm ích kỷ mình đã quá mệt mỏi không ít lần đã nghĩ đến ly hôn. Nhưng nghĩ đến con lại không nỡ, liệu mình có nên bỏ không hay tiếp tục sống không tiếng nói để cho con có bố? Cô Tuệ An có thể cho em lời khuyên cũng như chia sẻ cho em đôi điều bây giờ em nên làm gì?
Bình luận
mình yêu 8 năm rồi kết hôn 2011, cũng trong tình trạng giống bạn, cũng 13 năm kiệt sức chịu đựng 1 người chồng gia trưởng ích kỷ không thua chồng bạn, thùng sữa tươi cho con thì anh cũng không muốn trả tiền nhưng không tiếc tiền cung phụng cho tiểu tam làm khách vip ở các spa chăm sóc da, mua nhà và xe hơi cho tiểu tam. Chồng mình học hành rồi trở thành bác sĩ từ tiền mồ hôi vất vả chắt chiu của vợ, nhưng chưa từng ngó ngàng đến vợ con ốm đau, nằm viện, không bận tâm đến con học hành như thế nào, trường lớp nào. Chồng mình kiếm đựoc nhiều tiền thì lén mua nhà và ô tô để sống như vợ chồng với tiểu tam (có sự đồng thuận của mẹ chồng) nên vài tuần về nhà 1 lần và cũng chỉ đi thẳng vào phòng riêng, đóng cửa lại, không giao tiếp với vợ con. Anh muốn ly hôn từ khi lên chức phó khoa 2017 vì cảm thấy bs nữ cùng khoa mới xứng với anh, còn vợ thì anh không còn tình cảm bởi “chẳng hợp nhau được cái gì”. Nhưng anh không muốn mang tiếng vứt bỏ vợ (kiểu qua cầu rút ván) nên dùng mọi sự tàn nhẫn đê hèn để buộc vợ chủ động ly hôn. Mình đã từng suy nghĩ rất nhiều về việc ly hôn mà cứ chần chừ vì 2 con còn nhỏ, nghĩ mình đã quen dần cuộc sống như thế này, chai sạn cũng tốt. Nhưng không, gần đây anh cố ý cùng bồ điện thoại nói yêu đương trước mặt con trai 11t nên bé khóc rất nhiều, con gái nhỏ 7t thì rất nhớ ba nhưng cứ rón rén nhìn qua cửa phòng. Cách đây mấy hôm mình dắt con đi khám khoa tâm lý, sau cuộc nói chuyện với bác sĩ thì mình cũng tỉnh ra, chấp nhận buông bỏ chỉ cần mấy mẹ con được sống chung với nhau khoẻ mạnh thôi, mình nuôi anh còn nổi huống chi giờ nuôi con, còn lại mình đã cho anh gần như cả cuộc đời mình rồi, nhận lại sự vong bội và bất nghĩa, tàn nhẫn không chút tình giữa người với người thì níu giữ mãi làm gì? Mình nộp ly hôn và đang chờ toà gọi