Tôi đã sống gần hai năm trong một trạng thái mà chính tôi cũng không biết phải gọi tên là gì. Không còn khóc thét như những ngày đầu phát hiện chồng ngoại tình, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh… ngực tôi lại tức đến nghẹt thở. Người ta cứ nói “tha thứ rồi thì phải bỏ qua”. Nhưng đâu ai biết rằng có những nỗi đau, không phải cứ muốn quên là quên được.
Từ lúc biết chuyện, tôi không thể ngủ cạnh anh nữa. Mùi áo anh, tiếng anh đi lại trong phòng, thậm chí cái bóng lưng quen thuộc của anh… đều đủ để ký ức phản bội trỗi dậy. Tôi cứ tưởng thời gian sẽ khiến tôi nguôi ngoai, nhưng càng cố trốn tránh, nỗi đau càng lớn thêm.
Nhiều đêm tôi nằm quay mặt vào tường, để nước mắt rơi âm thầm. Tôi tự hỏi:
“Tại sao mình lại phải chịu cảnh này?”
“Mình đã sống tệ đến mức nào mà anh mới tìm đến người khác?”
“Hay là mình không còn đủ hấp dẫn, đủ tốt, đủ quan trọng?”
Cứ thế, từng ngày trôi qua trong im lặng và giày vò.
Tôi đã cố hiểu anh, nhưng lại đánh mất chính mình
Tôi từng hỏi anh rất nhiều lần: “Vì sao?” Cái “vì sao” tưởng như đơn giản ấy lại khiến tôi hóa điên. Tôi muốn một lời giải thích để hiểu mình sai ở đâu – để sửa, để hy vọng, để níu kéo.
Anh bảo anh cô đơn trong chính căn nhà này, rằng nhiều năm qua chúng tôi chỉ nói chuyện về con, về công việc, về trách nhiệm. Anh bảo anh mệt mỏi, còn cô ta thì “thấu hiểu” và “nhẹ nhàng”.
Tôi nghe từng chữ như dao cứa vào tim. Cảm giác tệ nhất không phải là anh phản bội, mà là khi anh khiến tôi tin rằng lỗi thuộc về tôi.
Tôi bắt đầu rơi vào vòng xoáy điên cuồng của sự kiểm soát:
– Kiểm tra điện thoại anh
– Soi từng hành động
– Theo dõi giờ giấc
– Nghe tiếng thông báo là tim thắt lại
Tôi biết mình trở nên độc đoán, mệt mỏi, thậm chí đáng thương, nhưng tôi không dừng lại được. Vì tôi sợ. Sợ mất anh, sợ một ngày phải cùng chia sẻ người đàn ông mà mình đã dành cả thanh xuân để yêu thương.
Rồi tôi thử tự cứu mình – nhưng càng tìm, tôi càng lạc
Tôi xem hàng trăm video dạy cách “kéo chồng ngoại tình quay về”.
Tôi đọc vô số bài viết về “lấy lại trái tim đàn ông”.
Tôi cố thay đổi kiểu tóc, cách ăn mặc, cách cư xử.
Tôi làm đủ mọi thứ… trừ việc lắng nghe chính mình.
Nhưng mặc kệ tôi cố gắng bao nhiêu, nỗi đau vẫn nằm ở đó. Mỗi lần nhìn chồng, ký ức phản bội vẫn ập đến, bóp nghẹt tim tôi.Tôi đã nghĩ mình sẽ phải sống như thế cả đời.
Cho đến khi tôi đọc được một bài viết của cô Tuệ An
Một đêm quá mệt mỏi, tôi lướt điện thoại và vô tình đọc được một bài viết của cô Tuệ An về “vết thương gốc của phụ nữ bị phản bội”.
Bài viết ấy như đang nói về tôi – chính xác đến rợn người.
Ở cuối bài viết có một đoạn khiến tôi sững người:
“Bạn đã sống trong nỗi đau này quá lâu rồi. Nếu không thay đổi hôm nay, thì bao giờ bạn mới chịu thay đổi?
Bạn xứng đáng có hạnh phúc như bao học viên khác của Tuệ An—những người dám hành động, dám cho mình một cơ hội. Có người chỉ cần 1 tháng, 3 tháng… có người mất 6 tháng hay một năm. Nhưng họ đã bước đi, và họ đã hạnh phúc.
Còn bạn thì sao? Bạn định cam chịu cuộc sống này đến bao giờ nữa. Bạn còn rất nhiều sự hạnh phúc khác mà”
Tôi nhìn dòng chữ ấy rất lâu. Ngực nghẹn lại. Tôi biết mình đã chạm đến giới hạn rồi. Trong những lúc tuyệt vọng nhất, con người ta thường bấu víu lấy bất kỳ ánh sáng nào… Và tôi đã để lại số điện thoại mong được tư vấn
Hôm sau, một bạn trợ lý gọi. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, tôi được nói ra tất cả mà không bị đánh giá. Bạn phân tích rất rõ, và nói với tôi một câu khiến tôi bật khóc. Bạn đề nghị tôi tham gia lộ trình coaching 1:1 với Chuyên Gia hôn nhân để tôi có một con đường đi ĐÚNG – BÌNH AN – RÚT NGẮN THỜI GIAN ĐAU KHỔ.
Tôi đã do dự, sợ lừa đảo, sợ thất vọng. Nhưng rồi bạn gửi cho tôi những câu chuyện chuyển hóa thật của những người phụ nữ giống tôi. Và tôi đã quyết định cho mình một cơ hội cuối bởi vì tôi muốn giống như những học trò của cô Tuệ An, tôi hy vọng đây là ánh sáng cứu tôi bước ra khỏi cạnh cửa tăm tối này.
Hóa ra.. chuyện chồng ngoại tình là một bài học dạy tôi cách sống trong hôn nhân
Buổi đầu gặp chuyên gia, tôi bất ngờ vì sự bình an mà chị mang đến. Không phán xét, không trách móc, chỉ lắng nghe tôi bằng một trái tim thật sự thấu hiểu. Và chỉ sau một tuần đồng hành, tôi bắt đầu nhìn rõ điều mà suốt bao lâu mình không dám đối diện: hôn nhân của chúng tôi rơi vào bế tắc không chỉ vì anh phản bội… mà còn vì tôi đã vô thức rời xa anh từ rất lâu.
Từ ngày có con, tôi dồn hết thời gian cho gia đình và công việc. Tôi không còn trò chuyện với anh như trước, những bữa cơm trở nên nặng nề, và sự mệt mỏi khiến tôi trở thành một người phụ nữ cáu gắt, lạnh lùng. Khoảng cách giữa chúng tôi lớn dần, còn anh thì yếu lòng sa vào sai lầm.
Chuyên gia nói với tôi: “Em không thể kiểm soát được người khác, em chỉ thay đổi và kiểm soát chính em mà thôi”
Tôi hiểu điều đó. Tôi biết mình không thể kiểm soát chồng, cũng không thể thay đổi một người khi họ chưa muốn tự thay đổi. Nhưng bên trong tôi vẫn đầy nỗi sợ: Nếu tôi không cố gắng níu giữ, nếu tôi không làm mọi cách để anh ấy ở nhà… liệu anh ấy có lại tìm đến người phụ nữ kia? Liệu mẹ con tôi có lại bị bỏ mặc?
Tôi đã mang nỗi sợ ấy ra chia sẻ với chị Chuyên Gia. Chị lắng nghe rất kỹ, rồi nhẹ nhàng phân tích để tôi hiểu rằng: nỗi sợ đó không sai – nhưng nó đang điều khiển tôi, khiến tôi mất đi giá trị, mất đi chính mình.
Và khi chị chỉ cho tôi thấy bản chất thật sự của nỗi sợ ấy, tôi như được tháo một nút thắt trong lòng. Tôi không còn trốn chạy nữa. Tôi chấp nhận nó, nhìn thẳng vào nó.
Tôi bắt đầu rèn luyện từng ngày: học cách bình tĩnh, cách nhận diện cảm xúc, cách phản ứng mềm mà không đánh mất ranh giới của mình. Không dễ chút nào – nhiều lúc tôi muốn bỏ cuộc, nhất là những lần tranh cãi căng thẳng khiến tôi nghẹt thở. Nhưng mỗi lần hoảng loạn, chỉ cần tôi gọi, chuyên gia lại giúp tôi hạ xuống đúng lúc, để không phá hủy thêm bất cứ điều gì.
Và rồi, từng chút một, tôi thấy mình thay đổi. Tôi không còn sống trong ký ức cũ, không còn chì chiết hay đổ lỗi. Tôi vững vàng hơn, dịu dàng hơn, nhưng cũng rõ ràng và có nguyên tắc hơn.
Không khí gia đình cũng đổi khác: bớt căng thẳng, bớt im lặng, và thay vào đó là những cuộc trò chuyện nhỏ nhưng thật sự kết nối.
Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi cảm nhận được…
mình đang bước ra khỏi nỗi đau, và bước vào một phiên bản tốt hơn của chính mình.
Rồi một ngày, chồng tôi nói điều mà tôi từng tuyệt vọng chờ đợi
Một buổi tối, tôi và chồng đi siêu thị cho con chơi ở khu vui chơi, chúng tôi ngồi ngoài nhìn hai đứa và không ai nói gì. Đã từ rất lâu rồi chúng tôi mới có khoảng khắc cả hai ngồi từ xa ngắm con, phải đến hơn 1 năm. Trong lúc đó tôi lấy hết can đảm để hỏi anh một câu mà tôi đã cất giữ trong lòng suốt nhiều tuần:
“Anh… còn liên lạc với cô ấy không?”
Anh im lặng.Một khoảng lặng dài đến mức tôi nghe rõ cả tiếng tim mình đập.Tôi đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng vẫn không khỏi run rẩy.
Rồi anh nói, giọng trầm xuống như đang thật sự đối diện với chính mình:
“Anh đã dừng lại rồi. Anh rất ân hận vì việc làm của anh. Anh thấy em thay đổi… thấy em bình tĩnh, nhẹ nhàng nhưng không còn yếu đuối nữa. Anh sợ mất em. Sợ mất gia đình này. Và anh không muốn sai thêm lần nào nữa. Em cho anh xin lại cơ hội để quay về yêu em, thương em, chăm sóc cho em và con
Khoảnh khắc ấy, nước mắt tôi rơi — nhưng không phải những giọt nước mắt nghẹn đắng của những ngày tuyệt vọng, mà là giọt nước mắt giải thoát… như thể cuối cùng tôi cũng chạm được vào một điều mà mình đã khao khát biết bao lâu.
Tôi chợt hiểu ra:
Điều khiến anh quay về không phải là những lần tôi níu kéo hay những giọt nước mắt van xin, mà là khi tôi trở về với chính mình—tập trung chăm sóc bản thân, trở nên dịu dàng hơn, vững vàng hơn và nuôi dưỡng những giá trị bên trong. Khi tôi thật sự thay đổi từ gốc rễ, anh cũng chuyển hóa theo… và bắt đầu sợ phải đánh mất tôi thêm một lần nữa.
Khi kể điều này với chuyên gia, chị chỉ mỉm cười rất nhẹ và nói:
“Chúc mừng em. Nhưng em nhớ nhé, giữ được mới là khó. Và hôm nay, em đã biết cách giữ bằng trí tuệ rồi.”
Câu nói ấy như một lời nhắc ấm áp nhưng đầy tỉnh thức.
Tôi hiểu rằng hành trình phía trước vẫn còn dài, nhưng tôi không còn sợ nữa.
Bởi bây giờ…
Tôi biết cách giữ bình an trong lòng mình.
Tôi biết cách đặt giới hạn mà không tổn thương ai.
Tôi biết cách yêu mà không đánh mất chính mình.
Và tôi chọn tiếp tục rèn luyện — không chỉ để giữ anh, mà để trở thành phiên bản tốt hơn, vững vàng hơn, để xây dựng một cuộc hôn nhân có nền tảng bằng trí tuệ và giá trị, chứ không phải sợ hãi hay níu kéo tuyệt vọng.
👉 Nếu bạn cũng đang ở trong những ngày mệt mỏi, lòng rối như tơ, và tự hỏi đi hỏi lại “Mình phải làm sao?”, thì bạn không cần phải đi tiếp một mình.
Có một hành trình dành cho bạn – nơi bạn không cần phải tỏ ra mạnh mẽ ngay lập tức, chỉ cần dám thành thật với chính mình.
Trong hành trình ấy, bạn sẽ có người lắng nghe, thấu hiểu và đồng hành cùng bạn trên con đường tìm lại giá trị, chữa lành tổn thương và dựng lại hạnh phúc từ bên trong.
📌 Hãy bắt đầu bước đầu tiên cho chính mình bằng việc tham gia lộ trình coaching 1:1 cùng chuyên gia Tuệ An TẠI ĐÂY để không còn sống trong trách móc, đau khổ, mà được đứng dậy, vững vàng và bình an hơn mỗi ngày
Với lộ trình tư vấn 1:1 cùng chuyên gia, bạn sẽ nhận được những lợi ích rõ ràng và thiết thực:
✔ Thoát khỏi vòng xoáy cảm xúc: Được chuyên gia lắng nghe, phân tích và giúp bạn gỡ rối từng lớp cảm xúc, để trái tim bớt nặng nề, đầu óc bớt rối loạn.
✔ Định vị lại bản thân một cách rõ ràng: Bạn sẽ nhìn lại chính mình: giá trị, mong muốn, giới hạn. Từ đó không còn phụ thuộc vào chồng để định nghĩa hạnh phúc, mà biết rõ mình xứng đáng với điều gì.
✔ Đặt ra giới hạn cho sự tha thứ: Học cách phân biệt giữa tha thứ vì tình yêu, và tha thứ vì sợ hãi. Biết cách đưa ra điều kiện rõ ràng, không còn nhẫn nhịn mù quáng.
✔ Có lộ trình hành động cụ thể
Không chỉ là lời khuyên “nên giữ hay buông”, mà bạn sẽ có kế hoạch rõ ràng cho từng bước: xử lý cảm xúc, giao tiếp với chồng, đối diện với con cái, và tái xây dựng niềm tin (nếu còn cơ hội).
✔ Đủ bản lĩnh để quyết định và đi đến cùng
Nếu chọn hàn gắn, bạn biết cách hàn gắn đúng, không chỉ vá víu. Nếu chọn ra đi, bạn đủ mạnh mẽ để bước đi trong bình an, không hối tiếc, không tự dằn vặt.
✔ Tìm lại bình an nội tâm
Khi biết định vị bản thân, bạn sẽ thôi bị cuốn theo hành động của chồng. Thay vì sống trong nghi ngờ – lo sợ, bạn sẽ tìm thấy sự an ổn, vững vàng từ chính mình.





Bình luận