Tôi, một phụ nữ 56 tuổi, đã trải qua những giây phút đau đớn khi phát hiện chồng mình ngoại tình. Những năm tháng hôn nhân của chúng tôi, dù đã có những lúc khó khăn, nhưng chưa bao giờ chứng kiến những xung đột nghiêm trọng như thế.
Sự phản bội của chồng không chỉ làm tổn thương tôi mà còn khiến anh ta thay đổi hoàn toàn, từ một người chồng ân cần trở nên hay gây gổ, thậm chí xúc phạm tôi ngay tại nhà của chính mình. Dù tôi đã cố gắng giữ gìn và bảo vệ hạnh phúc gia đình vì con cái, nhưng sự thay đổi của anh ấy làm tôi bất lực. Chúng tôi sống chung một mái nhà nhưng như hai người xa lạ, mỗi người một cuộc sống riêng, không còn chia sẻ hay trò chuyện. Tôi tự hỏi liệu rằng việc duy trì một mối quan hệ như vậy có thực sự đúng đắn?
Mỗi ngày trôi qua là một ngày tôi tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục cuộc sống như thế này cho đến khi các con tốt nghiệp và độc lập không. Trong lòng tôi, câu hỏi về việc liệu có nên chấp nhận và tha thứ cho chồng mình vẫn còn bỏ ngỏ. Tôi mong muốn nhận được sự chia sẻ và lời khuyên từ những người xung quanh, để tìm ra lối thoát cho bản thân và gia đình mình.
Bình luận
56 tuổi rồi, bạn vẫn cam chịu chịu đựng vì con, chờ con tốt nghiệp, chờ con có việc làm, chờ con lấy chồng lấy vợ, chờ con đẻ cháu, chờ chăm cháu rồi chờ xuống lỗ ?
Chắc chị này định đợi thêm thời gian nữa ông chồng già rồi, ốm đau bệnh tật nhân tình bỏ, lúc đấy chị ấy chắc chả dám li hôn đâu, lại cố chăm nốt cho tròn trách nhiệm làm vợ
Thôi chị ráng chịu đựng đi, chịu đựng đến hết cuộc đời cũng được, ráng chịu đựng để các con được an lòng, yên tâm vì có một gia đình trọn vẹn….
Nếu ko li hôn thì đừng than vãn bạn nhỉ
Bình luận của bạn thật là chất 🙂
Đọc về hoàn cảnh của bạn, tôi cảm thấy vô cùng thông cảm. Phản bội là một cú sốc lớn, và quá trình hồi phục không hề đơn giản. Tôi tin rằng quyết định của bạn, dù là ở lại để cố gắng xây dựng lại mối quan hệ hay chọn con đường riêng, đều phải dựa trên những gì tốt nhất cho bạn, chứ không chỉ vì các con hay vì những áp lực từ bên ngoài. Điều quan trọng là bạn cần phải chăm sóc bản thân mình, vì không ai có thể hạnh phúc khi phải sống trong nỗi đau và mất mát. Nếu bạn cảm thấy mất phương hướng, tôi khuyên bạn nên tìm kiếm sự hỗ trợ từ nhà tâm lý hoặc các nhóm hỗ trợ cộng đồng. Đôi khi chỉ cần được lắng nghe và hiểu là đã là một sự an ủi lớn. Bạn không đơn độc trong hành trình này, và luôn có người sẵn lòng giúp đỡ bạn tìm ra lối đi tốt nhất cho chính mình. Hãy nhớ rằng, bạn xứng đáng được yêu thương và tôn trọng, và quyết định cuối cùng phải làm bạn cảm thấy hài lòng và hạnh phúc.
Một người chồng không còn tôn trọng người phụ nữ thì nên bỏ đi
Tôi từng ở trong hoàn cảnh tương tự. Điều quan trọng là bạn phải xác định rõ những gì bạn cần và muốn trong cuộc sống, đừng chỉ sống vì người khác.
56 tuổi thì con cái cũng đã lớn hết rồi, chẳng phải vướng bận điều gì, chúng nó cũng tự chăm sóc bản thân mình được rồi, ly hôn cho nhẹ đầu chị nhé.
Em nghĩ con chị cũng đã lớn rồi và chúng sẽ hiểu cho mẹ chúng, đừng lấy bài ca vì con nữa. Chúng sống trong gia đình không hạnh phúc thì ảnh hưởng đến tâm lý nhiều hơn, và sau đó lối mòn của cuộc hôn nhân chị sẽ xảy ra với con chị, chị đừng nghĩ chị sống trong vỏ bọc mà chúng không nhận ra. Bọn trẻ giờ tinh lắm, không dấu được đâu. Dứt khoát một lần cho xong
Đúng thật, mấy đứa con chứng kiến cảnh bố mẹ đanh đập, cãi vã chúng nó cũng bị ảnh hưởng tâm lý phần nào, nghĩ chúng sống trong cảnh bố mẹ không hạnh phúc cũng tội