Từ buông bỏ đến tự do: Tôi đã vượt qua cú sốc ngoại tình như thế nào

Có lẽ, chẳng ai từng nghĩ mình sẽ phải đối mặt với một cú sốc như việc chồng ngoại tình. Tôi cũng vậy, từng tin tưởng tuyệt đối vào người đàn ông mình đã gắn bó suốt bao năm. Nhưng rồi, cái đêm định mệnh ấy, một linh cảm bất chợt, một tin nhắn lén lút, hay lời mách bảo từ một người quen đã xé tan mọi niềm tin, để lại trong tôi một hố sâu tuyệt vọng.

Tôi còn nhớ như in khoảnh khắc ấy, rõ ràng đến từng chi tiết. Anh về nhà tối muộn, chếnh choáng hơi men. Tôi vội vàng thay quần áo, lau người giúp anh. Giữa lúc đang chăm chồng, điện thoại anh chợt rung lên, một cuộc gọi đến từ một số lạ. Linh tính mách bảo điều chẳng lành, tôi không thưa máy. Chuông tắt, nhưng ngay sau đó, một tin nhắn hiện lên trên màn hình: “Hẹn ngày mai gặp anh ở khách sạn lúc 8h tối để trao đổi công việc anh nhé.”

Sự nghi ngờ bỗng bùng lên. Tại sao phải là khách sạn? Tại sao lại là 8h tối chứ không phải một quán cà phê hay văn phòng? Cảm giác bất an trỗi dậy, tôi nhanh chóng lấy được địa chỉ khách sạn và quyết định đến đó. Điều đập vào mắt tôi khi vừa bước xuống xe là cảnh tượng không thể tin nổi: anh và một cô gái bước ra từ chiếc xe quen thuộc của vợ chồng tôi, hai người ôm nhau, cười nói vui vẻ như một cặp đôi đang yêu. Tim tôi như ngừng đập, cơ thể lạnh toát, và đầu óc cứ ong ong như muốn nổ tung. Mọi thứ sụp đổ.

Lúc đó, tôi không khóc. Tôi chỉ đứng chết lặng, nhìn chằm chằm vào cái cảnh tượng tàn nhẫn ấy, không thể tin nổi người từng đầu ấp tay gối, từng đồng hành qua bao thăng trầm, giờ đây lại thủ thỉ những lời ngọt ngào, ôm ấp đi cùng một người phụ nữ khác ngay trước mắt tôi.

Mọi thứ sau đó diễn ra như trong một cơn ác mộng. Tôi gào thét, chất vấn, không kiểm soát được cảm xúc. Tôi khóc, tôi trách móc, tôi kể lể về những hy sinh âm thầm của mình trong suốt quãng thời gian qua. Và như nhiều người đàn ông khác, anh xin lỗi, anh hứa, anh thề. Nhưng trái tim tôi thì không còn lành lặn nữa. Từ ngày đó, cuộc sống của tôi chìm trong lo lắng, ám ảnh và những đêm dài mất ngủ. Mỗi tiếng chuông điện thoại của anh lại khiến tim tôi thắt lại. Tôi không biết nên tiếp tục hay dừng lại, chỉ biết rằng mình đã quá mệt mỏi.

Rồi một hôm, cô giáo chủ nhiệm gọi cho tôi, yêu cầu họp gấp. Cô không biết tôi đã ly hôn, chỉ bảo: “Con chị không học, không làm bài, ngồi lặng thinh trong lớp.” Tối đó, tôi uống nửa chai vodka mà không thấy say, cũng chẳng ngủ được. Tôi chỉ nghĩ đến con tôi, ánh mắt vô hồn của con trong lớp học. Và lần đầu tiên sau rất nhiều tháng – tôi tự hỏi, một câu hỏi xé toạc màn sương mù trong tâm trí: “Tôi đang làm gì với cuộc đời mình và con mình?”

Ngay khoảnh khắc ấy, mọi thứ như bừng sáng. Tôi chợt hiểu ra một sự thật phũ phàng nhưng cũng đầy giải thoát: Họ đã chọn cuộc sống của họ. Họ có hạnh phúc hay khổ đau – là chuyện của họ. Nhưng tôi – tôi đang tự đầu độc mình bằng chính hận thù, đang tự giam mình trong một ngục tù mà không ai khóa cửa, chỉ có tôi tự nguyện ở lại.

Từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu tập buông. Không phải vì tôi đã tha thứ. Mà vì tôi không muốn tự hành hạ mình thêm nữa.Tôi bắt đầu lại – bằng cách dọn dẹp tâm trí, chăm sóc cơ thể, trò chuyện với con, xin lỗi chính mình, và ngừng theo dõi cuộc sống của họ.
Tôi chọn đứng lên. Không để chiến thắng ai. Mà để không thua chính mình.

Nhưng hành trình bước ra khỏi vũng lầy cảm xúc… là một điều thật sự rất khó và rất gian nan. Đã có những lúc tôi mệt mỏi đến ngã quỵ. Có những khoảnh khắc tôi từng nghĩ mình sẽ không bao giờ thoát khỏi được. Tôi từng nghĩ, chắc cả đời này mình sẽ sống trong oán trách, trong tủi nhục, trong bóng tối của những điều người khác đã làm với mình.

Tôi từng thấy mình gục ngã đến mức không còn muốn tin vào bất cứ ai – kể cả chính bản thân mình.
Nhưng rồi, vào một đêm mất ngủ – như hàng trăm đêm trước đó – tôi lướt mạng như một thói quen vô thức. Và vô tình, tôi đọc được một bài viết của Tuệ An. Một bài viết không hoa mỹ, không kêu gào hy vọng… nhưng có một điều gì đó chạm vào tim tôi. Là sự chân thật. Là nỗi đau được gọi tên. Là những tổn thương giống như tôi – nhưng lại được nhìn bằng một đôi mắt đủ tỉnh táo và hiểu biết để không tiếp tục hành hạ chính mình.

Tôi đã ngồi đọc rất lâu. Rồi những ngày sau đó, tôi lặng lẽ vào xem thêm. Đọc từng bài viết, từng lời chia sẻ của những người phụ nữ khác – cũng từng bị phản bội, cũng từng đứng giữa tan nát và gượng dậy. Và tôi nhận ra – tôi không đơn độc.

Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định đăng ký lộ trình tư vấn 1:1 cùng chuyên gia tại Tuệ An. Thật lòng mà nói, lúc đăng ký tôi không kỳ vọng nhiều. Tôi chỉ nghĩ – thử một lần cuối. Nếu không hiệu quả thì thôi. Nhưng thật may – chính lần thử ấy đã cứu tôi khỏi chính mình.

Lộ trình đó không làm cho quá khứ biến mất. Nhưng giúp tôi thôi sống mãi trong đó. Tôi học cách nhìn nhận mọi chuyện không còn bằng sự oán hận – mà bằng hiểu biết. Tôi nhận ra, cảm xúc đau đớn của mình không sai – nhưng cách tôi níu giữ nó ngày này qua tháng khác, là đang tự đày đọa mình.

Tôi dần hiểu được: Vì sao mình luôn cảm thấy tội lỗi, dằn vặt, dù người sai không phải là mình. Vì sao mình mất ngủ, lo âu, hằn học với cả con – dù tôi yêu con vô cùng. Vì sao dù đã ly hôn, tôi vẫn bị trói buộc bởi những câu hỏi như “Tại sao họ lại hạnh phúc còn mình thì không? “Tôi từng bước gỡ từng nút thắt. Tôi học cách thiết lập lại ranh giới cảm xúc. Tôi bắt đầu viết ra những điều tích cực mỗi ngày – dù nhỏ thôi, như con cười với mình, hay mình nấu được bữa cơm ngon. Tôi dọn lại nhà, dọn cả lòng mình.

Để mình được sống tiếp. Để mình có thể làm một người mẹ bình an – chứ không phải một người phụ nữ buồn bã mà con phải gánh vác cảm xúc mỗi ngày. Và rồi tôi nhận ra, điều tôi làm không chỉ là vì mình. Tôi thay đổi còn là vì con. Con không cần một người mẹ hoàn hảo, chỉ cần một người mẹ đủ hạnh phúc để yêu thương nó trọn vẹn.

Bài viết bạn có thể quan tâm:

Bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *



Bài viết liên quan