Cảm giác lúc này của mình thực sự rất buồn, mấy ngày này mình như là người mất hồn, không cười cũng không nói gì nhiều. Mình và chồng (cũ) đã ly hôn được hơn 9 tháng rồi. Chúng mình ly hôn do một phần là do anh ấy ngoại tình và vợ chồng mình cũng không có tiếng nói chung khi cả hai chung sống với nhau.
Ngày sinh nhật bé út cũng là ngày mình quyết định ly hôn. Đó như là giọt nước tràn ly để cả hai giải thoát cho nhau. Khi anh ấy nói với mình là “Anh không muốn làm tổn thương cô ấy”, thì con tim mình đã chết lặng. Đáng ra hôm đấy là ngày vui của gia đình, là ngày vui của con, nhưng không, đó là một ngày buồn. Một ngày khi đứa con gái sang tuổi mới thì chồng mình lại đi với nhân tình mà quên về thổi nến và cắt bánh gato với con.
Đã hơn 9 tháng rồi, mình cứ nghĩ mình sẽ sống thật thoải mái sau ly hôn, vậy mà đến giờ mình vẫn chưa thể làm được. Sự dằn vặt trong mình là nỗi chia cắt của hai đứa nhỏ khi chúng không có đủ tình yêu thương của cả bố và mẹ (mình nuôi 1 bạn và anh ấy nuôi 1 bạn). Mỗi lần mình đón con về chơi là những lúc mình suy nghĩ thật nhiều. Nhìn hai đứa quấn lấy nhau ríu rít rồi khóc lóc không muốn chia tay nhau làm mình buồn lắm, những lúc như thế là con khóc, mẹ cũng khóc theo. Mình cảm thấy ám ảnh mỗi khi phải chia ly đưa một bạn về nhà nội với bố.
Nhiều khi mình tự hỏi, có phải mình đã quá vội vàng rồi hay không? Nếu như ngày đó mình cứ nhắm mắt làm ngơ thì giờ đã không như thế này, nếu mình chịu hy sinh bản thân một chút, nhường nhịn anh ấy thì con mình sẽ được đầy đủ hơn? Mình sợ những lúc một mình, mình sợ ở trong căn nhà vắng tanh chỉ có hai mẹ con. Anh ấy giờ cũng đã sống cùng cô ấy, cô ấy cũng có một người con riêng, gia đình có 4 người, nhưng đó lại không phải gia đình mình.
Hôm qua mình tổ chức sinh nhật cho con, anh ấy cũng về, cả nhà lại đi ăn với nhau như ngày xưa, hai bé lại ríu rít nói chuyện với nhau, rồi đi vào những trung tâm thương mại chơi. Càng nhìn hai con quấn lấy nhau, mình càng buồn thêm, mọi thứ giờ đã không thể quay lại như xưa nữa rồi. Mọi người nhìn vào thì thấy mình mạnh mẽ lắm vì mình vực lại cuộc sống rất nhanh sau ly hôn, nhưng sâu thẳm trong mình vẫn là sự yếu đuối của một cô gái chưa đầy 30, vẫn cần một gia đình đầy đủ và sự che chở, yêu thương. Mình chỉ muốn tâm sự một chút thôi vì mình biết sau ngày hôm nay thì mình vẫn phải tiếp tục cố gắng vì mình và vì con. Chỉ hi vọng tương lai sẽ đối xử nhẹ nhàng một chút với mẹ con mình…
Bình luận
Có vẻ như bạn vẫn còn yêu chồng cũ và nuối tiếc quá khứ. Đôi khi, chúng ta cần phải đối diện với sự thật rằng một số mối quan hệ không thể cứu vãn và ly hôn là lựa chọn tốt nhất. Dù đau lòng, nhưng việc này có thể mở ra cơ hội mới cho cả bạn và con bạn.
Đâu phải ly hôn là xong, ly hôn rồi tôi vẫn nhớ đến chồng, nhớ lại những khoảnh khắc đồng cam cộng khổ khiến tôi càng bật khóc
Có vẻ như bạn vẫn còn yêu chồng cũ và nuối tiếc quá khứ. Đôi khi, chúng ta cần phải đối diện với sự thật rằng một số mối quan hệ không thể cứu vãn và ly hôn là lựa chọn tốt nhất. Dù đau lòng, nhưng việc này có thể mở ra cơ hội mới cho cả bạn và con bạn.
Tôi hiểu rằng dù bạn đã mạnh mẽ đưa ra quyết định ly hôn, nhưng sự vắng mặt của người bạn đời vẫn để lại một khoảng trống lớn trong trái tim. Hãy tin rằng mỗi ngày trôi qua, bạn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và tìm thấy hạnh phúc mới cho mình và con bạn
Tôi thực sự cảm thông với hoàn cảnh của bạn. Ly hôn không chỉ là kết thúc một mối quan hệ, mà còn là sự bắt đầu của nhiều thách thức mới, đặc biệt là khi có con cái. Hãy nhớ rằng, dù khó khăn, bạn vẫn là người mẹ tuyệt vời cho con mình. Chúc bạn và con bạn luôn mạnh mẽ và hạnh phúc