Tôi từng được mọi người khen là một người đàn ông phong độ, chỉn chu và biết chăm lo cho gia đình. Nhưng không ai biết rằng, sau vẻ ngoài tưởng như hoàn hảo đó, tôi đang âm thầm trả giá cho sự tham lam và ích kỷ của chính mình.
Tôi đã phản bội lại người vợ đầu gối tay ấp. Nói thật, trong thâm tâm, tôi chưa từng có ý định bỏ vợ. Tôi không muốn con mình sống trong cảnh cha mẹ ly hôn, càng không muốn trở thành chủ đề để người ngoài dè bỉu: “Tưởng hạnh phúc lắm, hóa ra lại phản bội.” Chính vì thế, khi bắt đầu mối quan hệ ngoài luồng, tôi đã che giấu rất kỹ. Tôi nghĩ đó chỉ là một cuộc tình qua đường, để thỏa mãn cảm giác chinh phục, nhưng tôi đã sai.
Cô ấy – người thứ ba – trẻ hơn tôi 20 tuổi. Ở bên em, tôi cảm thấy mình trẻ lại, được quan tâm, được chiều chuộng, được sống khác với những mệt mỏi trong cuộc sống hôn nhân vốn đã lạnh nhạt từ lâu. Em mang đến cho tôi một nguồn năng lượng mới, khiến tôi vừa say mê, vừa mâu thuẫn. Tôi không muốn mất em, nhưng cũng không thể rời bỏ gia đình.
Tôi từng nghĩ mình có thể giấu được mọi chuyện.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ chưa bao giờ sai. Vợ tôi đã phát hiện ra. Không còn nước mắt âm thầm, lần này cô ấy làm thật – nói thẳng với hai bên gia đình. Tôi choáng váng, xấu hổ, bối rối. Tôi cầu xin sự tha thứ. Tôi biết vợ tôi là người yếu đuối, người yêu tôi nhiều hơn chính bản thân cô ấy. Nắm được điều đó, tôi nghĩ mình vẫn có thể giữ cô ấy ở lại. Tôi xin lỗi cha mẹ hai bên, xin một cơ hội làm lại.
Nhưng chỉ vài ngày sau, tôi nhận ra mình không thể dứt bỏ người kia. Tôi lại tìm cách duy trì cả hai mối quan hệ, tiếp tục sống hai mặt. Vợ tôi biết. Cô ấy đau, nhưng không gào thét. Cô ấy chọn một hướng đi khác.
Một ngày, cô ấy bảo tôi: “Em sẽ đi học lớp chữa lành. Em cần bình tâm lại. Khi em đủ vững, em sẽ tự quyết định cuộc hôn nhân này.”
Tôi sốc. Người phụ nữ tôi từng nghĩ chỉ biết khóc và chịu đựng giờ đây lại nói với tôi một câu lạnh và rõ đến thế. Tôi lo lắng, nhưng vẫn nghĩ: chắc chỉ là dọa.
Tôi đã nhầm.
Hai tháng sau, tôi thấy vợ tôi đã thay đổi rất nhiều. Vẫn là người phụ nữ ấy, nhưng cô ấy mạnh mẽ hơn, bình an hơn. Cô ấy không còn ghen tuông, không còn dằn vặt. Cô ấy chăm sóc gia đình như một thói quen – chứ không phải vì cần tôi yêu lại. Và rồi một hôm, cô nhắn: “Tối nay em gửi con cho bà. Mình cần nói chuyện.”
Tối hôm đó, cô ấy nói:
“Em biết hết mọi chuyện, cả chuyện anh đi lén lút với cô kia,nhưng em không làm lớn vì muốn giữ thể diện cho anh. Em đã cho anh một cơ hội, nhưng anh không trân trọng. Em có hai lựa chọn cho anh: Một là, nếu anh thật sự muốn hàn gắn, anh cùng em tham gia lộ trình đồng hành 1:1 cùng Chuyên gia hôn nhân bên cô Tuệ An. Hai là, chúng ta ly hôn. Em đã có đủ bằng chứng để giành quyền nuôi con.”
Tôi không biết lúc đó mình nên thấy đau, xấu hổ, hay nể phục. Người phụ nữ từng chịu đựng tôi trong âm thầm, giờ đây lại mạnh mẽ, bình tĩnh và chủ động quyết định số phận của mình.
Tôi bắt đầu lên mạng tìm hiểu: Tuệ An là ai? Cô ấy đã làm gì mà có thể khiến vợ tôi thay đổi đến vậy? Tôi đọc từng bài viết, từng lời chia sẻ của những người từng trải qua đổ vỡ giống tôi. Và rồi, chính tôi – người từng nghĩ mình không cần thay đổi – đã chọn đăng ký tham gia lộ trình đồng hành 1:1.
Buổi tư vấn đầu tiên khiến tôi thức tỉnh. Chị chuyên gia không trách tôi. Chị chỉ lắng nghe, phân tích, và chỉ ra những điều tôi đang tự tay đánh mất. Một người vợ giỏi giang, một gia đình êm ấm, một đứa con cần cha – tất cả bị tôi xem nhẹ chỉ vì một cảm xúc bốc đồng.
Tôi được giao bài tập thực hành mỗi ngày. 30 phút, không dài – nhưng đủ để tôi học cách lắng nghe chính mình, học cách nhìn lại người vợ bên cạnh, học cách sống có trách nhiệm.
Tôi bắt đầu thay đổi. Về nhà sớm hơn. Đưa đón con. Rủ vợ đi dạo. Không ồn ào, không hứa hẹn. Chỉ lặng lẽ sửa mình. Và rồi, tôi thấy vợ tôi cũng thay đổi theo. Cô ấy không còn nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Dù chưa hoàn toàn tin tưởng lại, nhưng tôi hiểu – niềm tin có thể được xây lại, nếu tôi đủ kiên nhẫn và thật lòng.
Tôi không dám hứa gì lớn lao. Nhưng tôi biết: từ ngày tôi dám đối diện với chính mình, tôi đã bắt đầu hàn gắn được điều quan trọng nhất – trái tim vợ tôi.
Tôi biết ơn người bạn đời thay vì bỏ tôi đã chọn cách đồng hành, nâng đỡ tôi
Có một điều tôi luôn biết ơn suốt đời, đó là việc vợ tôi đã chọn con đường chữa lành. Không phải để níu kéo tôi, mà để vực dậy chính mình. Và rồi, bằng sự bao dung, cô ấy đã nâng đỡ luôn cả tôi.
Cô ấy không oán trách, không hạ thấp tôi. Cô ấy chọn đi vào chiều sâu nội tâm, chọn hành trình tỉnh thức. Và nhờ đó, tôi – người từng ích kỷ và mù quáng – mới có cơ hội làm lại cuộc đời.
Tôi biết ơn vì cô ấy đã không chọn buông tay. Và nhờ vậy, tôi học được nhiều hơn cả trong suốt chặng đường hôn nhân của mình:
- Tôi học cách lắng nghe để thấu hiểu, thay vì chỉ để phản ứng.
- Tôi học cách kiểm soát cảm xúc, không để những cảm xúc bốc đồng phá hủy những gì thiêng liêng nhất.
- Tôi học cách thể hiện tình yêu bằng hành động cụ thể, thay vì chỉ xin lỗi suông.
- Và quan trọng nhất, tôi học cách trở thành một người đàn ông tử tế – trước tiên là vì chính mình, sau đó là vì những người tôi yêu thương.
Điều tôi không thể quên suốt đời…
Là khoảnh khắc vợ tôi – người phụ nữ từng suy sụp, từng khóc cạn nước mắt vì tôi – lại chính là người chủ động đi học lớp chữa lành, không phải để níu giữ tôi, mà để nâng đỡ chính mình và… nâng đỡ luôn cả tôi.
Cô ấy không chọn oán trách, không dằn vặt, không hạ thấp tôi.
Cô ấy chọn cách đi sâu vào bên trong mình, để tự chữa lành trước, rồi mới trao cơ hội cho tôi cùng đi tiếp.
Và nhờ vậy, tôi mới có cơ hội nhìn lại bản thân. Có cơ hội được đồng hành cùng chuyên gia, để hiểu ra mình đã thiếu sót ở đâu – và phải thay đổi như thế nào để thực sự làm lại từ đầu. Và nếu bạn cũng đang bế tắc, hoặc thực sự muốn sửa sai, hãy bắt đầu từ bước đầu tiên như tôi đã từng. Bạn có thể tham khảo lộ trình đồng hành 1:1 mà tôi và từng tham gia qua đường phía dưới
Nếu không có hành động can đảm và bao dung của vợ, có lẽ hôm nay tôi đã đánh mất cả gia đình.
Nếu bạn đang may mắn có một người vợ đủ bao dung để còn muốn hàn gắn,
hãy biết ơn cô ấy, hãy nắm lấy cơ hội đó – trước khi quá muộn.
Đừng chờ thêm nữa, đừng xem sự tha thứ là điều hiển nhiên.
Bởi đôi khi, người mạnh mẽ không phải là người nén đau để bước đi, mà là người biết đau – và vẫn chọn ở lại, cùng bạn thay đổi.
Bình luận